Một tuần sau. “Sở đại thiếu, người đã mang tới.” Sở Phong gật gật đầu, nới lỏng cổ áo sơ mi, thở ra một hơi nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Rốt cục, anh có thuận lợi hoàn thành trò chơi này hay không thì đây chính là điểm mấu chốt quyết định trong nội dung vở kịch. Là người bị hệ thống tuyển chọn làm hắc hóa pháo hôi công, cuối cùng Sở Phong cũng có thể trong màn diễn này giải tỏa ức chế ác ý lâu nay của anh — — Đó là, lợi dụng ưu thế việc Dương Vân Tu rơi vào tay anh, thừa dịp cháy nhà hôi của, tàn nhẫn ngược đãi Tạ cặn bã một trận ! Đương nhiên, anh cũng sẽ không dựa vào nội dung vở kịch mà cho Tạ Minh Thần biểu hiện việc anh hùng cứu “mỹ nhân”sau đó bắn anh một súng rồi vân vân, làm như vậy thì không tốt lắm. Anh muốn đem việc lần trước Tạ Minh Thần đối xử với anh trả lại hắn ta gấp bội lần. Khà khà, không thể tự mình “làm” hắn cũng không sao, anh có chuẩn bị một đống đạo cụ rồi đây. “Người ở chỗ nào ? Mang tới cho tôi nhìn.” Sở Phong đứng lên, miệng vừa lộ ra một tia cười ác liệt. “Ở cách vách nhà kho. ”Người đàn ông mặc áo đen dẫn anh đi ra ngoài. Đây là vùng ngoại ô nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu vì có lượng lớn hóa chất, ít ai đặt chân tới đây, ngoài trừ gian phòng ở của Sở Phong còn có một bàn làm việc thô sơ ra, thì còn lại gian nhà này cơ bản đều có thể nhìn thấy từng mảnh vách tường bị bóc ra cùng những vật liệu hóa chất. Lúc này Dương Vân Tu đang nằm ở trên một đống vật bẩn đến mức không nhìn ra được màu sắc của loại chất nhựa này, hai tay hai chân của cậu bị trói chặt, miệng bị nhét một cục vải, đôi mắt bị miếng vải đen che lại, thân thể tinh tế gầy yếu cuộn tròn trên mặt đất, thoạt nhìn đáng thương vô cùng. Sở Phong cùng mấu người đàn ông mặc áo đen chen chúc ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, trong lúc nhất thời rất có phong phạm của đại ca hắc đạo mang theo thuộc hạ đi đánh đập. Anh giơ tay ra hiệu với người bên cạnh, người kia lập tức mở miếng vải đen che mắt Dương Vân Tu ra. Dương Vân Tu chậm rãi mở mắt ra, thấy là anh, trên mặt xẹt qua một tia khiếp sợ và không dám tin. Rõ ràng một khắc trước cậu còn trong tiệc rượu cùng nhân viên công tác của đoàn kịch chúc mừng hơ khô thẻ tre (ý là chúc mừng hoàn thành một việc gì đó),cũng không có đi WC, tại sao cậu lại bị người ta bắt trói đưa tới nơi này. Hơn nữa trận bắt cóc này, người dẫn đầu là Sở Phong ! “A a… ”Dương Vân Tu không cam lòng mà trợn to mắt, miệng bị vải vóc bịt lại phát ra tiếng cầu cứu hàm hồ. Không, cậu tuyệt đối không tin Sở đại ca lại làm như vậy với cậu ! Anh ấy nhất định có ẩn tình gì đó ! “Không sai, chính là anh bắt cóc em.” Sở Phong sao lại không biết cậu ta đang nghĩ cái gì, anh đến gần Dương Vân Tu, ngồi xổm người xuống, vẻ mặt lỗ mảng mà vỗ vài cái lên mặt cậu, “Em thích Tạ Minh Thần đúng không ? Nhưng anh nhìn thấy hắn ta thì lại khó chịu rất lâu, lần này ông đây rốt cuộc tìm được nhược điểm của hắn, nhất định sẽ dạy dỗ hắn thật tốt !” Dương Vân Tu nghe lời anh nói thì càng kích động, cả người đều hướng về phía anh, không ngừng lắc đầu, trong đôi mắt lộ ra sự khẩn cầu cùng tuyệt vọng, tựa hồ là đang cầu xin anh buông tha Tạ Minh Thần. “A a…” Sở Phong cảm thấy tiếng nghẹn ngào của cậu có chút phiền, dứt khoát lôi vải bịt miệng trong miệng cậu ra. Nước mắt Dương Vân Tu giống như mấy hạt ngọc mà rơi thẳng xuống mặt đất, miệng nghẹn ngào lên tiếng, “Sở đại ca… Cầu anh… Tha cho Minh Thần đi…” Bé đáng yêu, chờ bổn đại gia trả xong thù với Tạ cặn bã rồi sẽ cho hai người vui vẻ HE nha. Sở Phong nặn nặn mặt Dương Vân Tu, bày ra biểu tình tà mị lại lãnh khốc điển hình của nhân vật phản diện, “Đáng tiếc a, em cầu xin cũng quá muộn rồi. Tạ Minh Thần đã nhận được tin em bị bắt cóc, hiện tại chắc chắn là đang vô cùng lo lắng mà chạy tới đây. Em đoán xem Tạ Minh Thần yêu em được bao nhiêu đây ? Có thể hay không vì em mà tính mạng bản thân cũng từ bỏ được ?” Lệ châu của Dương Vân Tu rơi ngày càng nhiều, vai gầy vai không kiềm được mà run rẩy, liền hướng anh phát ra âm thanh cầu xin tha thứ, “Sở đại ca… Cầu anh không nên… A không nên đối xử với Minh Thần như vậy… Anh muốn em làm gì cũng được…” Giời ơi giời ơi đây là làm cái gì thế à, Sở Phong kinh ngạc mà nhìn Dương Vân Tu đang cố gắng di chuyển thân mình đến trước mặt anh, cái cổ mảnh khảnh ngẩng lên, biểu tình khuất phục lại ẩn nhẫn. Đây là muốn dùng sắc dụ ? Sở Phong sợ tới mức lùi lại hai bước, suýt chút nữa đặt mông rồi chồm hỗm lên trên mặt đất. “Em nói chuyện cho cẩn thân, đừng có mà động thủ…” Sở Phong ngăn lại Dương Vân Tu đang còn muốn dính sát vào anh, đồng thời trong lòng buồn bực không thôi, cái hệ thống quái quỷ này không nên bắt anh làm cái tiết mục gì mà luân phiên X này a, anh đối với tiểu thụ yếu đuối khóc sướt mướt làm sao xuống tay được nha, có hứng thú thì cũng sắp liệt dương luôn rồi có được không à ! Mọe nó, ngoại trừ Tạ Minh Thần ra, có đàn ông bình thường nào lại có thể sinh ra cảm giác tính thú đối người khóc như lê hoa đái vũ, vóc người thì gầy yếu như bạch trảm kê này chứ ! *lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa. *bạch trảm kê : đại loại là yếu như gà. “Sở đại — —” Sở Phong bị cậu làm cho buồn bực không thôi, liền đem miếng vải nhét vào miệng cậu lại. Đồng thời anh phất tay gọi mấy tên cường tráng tới, không biết anh nói gì bên tai mấy người kia, mấy tên cường tráng kia liền liếc nhìn cậu, lại liếc mắt nhìn Dương Vân Tu thêm lần nữa, đồng thời lộ ra nét mặt cổ quái. Không có cách nào a, diễn luân phiên X này không thể diễn thật được, không thể làm gì khác hơn là dùng mánh khóe để đùa giỡn, lừa gạt hệ thống một chút. Miễn sao có thể làm cho Tạ Minh Thần tức giận là đủ hiệu quả rồi. ** Mười phút sau, bên ngoài cao ốc hóa chất, trên một bãi cỏ, Sở Phong ngậm thuốc lá, hai tay ôm ngực, nheo mắt lại nhìn một màn cách đó không xa: quần áo Dương Vân Tu lộn xộn mà nằm trên bãi cỏ, ba người đàn ông áo đen, một người xé áo của cậu, một người xé quần của cậu, tên cuối cùng thì cởi giày cậu. Một trong ba người đó đỏ cả mặt, trên cổ nổi gân xanh, vẫn chưa thể xé quần của Dương Vân Tu, không thể làm gì khác hơn là cởi đai lưng của cậu ra, kéo quần xuống. “Nha nha… A… ” Nhìn từng đôi tay thô to tìm tòi trên người mình, Dương Vân Tu còn tưởng rằng mấy người này sẽ cường bạo mình, khuất nhục cùng tuyệt vọng mà nắm chặt tay thành nắm đấm, cậu nhắm mắt lại, khoét mắt chạy xuống một đống thanh lệ (nước mắt trong sạch = =),ở đáy lòng nói : Minh Thần, sớm biết có ngày hôm nay, đêm đó em đã trao thân mình cho anh… “Sở thiếu gia, cái áo này xé không được a.” Một tên cường tráng xé nửa ngày, cũng không thể xé được cái áo sơ mi khóe léo tinh xảo của Dương Vân Tu, không khỏi nghi hoặc mà nhìn về phía Sở Phong. Móa, không biết diễn sâu a ! Sở Phong bước chân dài đi tới, chỉ điểm một trận, “Muốn thuận lợi xé quần áo thì phải xé đường vân ! Xé từng cái một ! Có hiểu không hả ? Cứ thế mà làm !” Mấy cái tên tay chân này thực sự là, ngay cả một điểm cơ bản rèn luyện hàng ngày của nghề nghiệp cũng không có, xé quần áo, loại chuyện nhỏ như vậy mà còn muốn anh tự mình đến dạy. “Này… Là mùi gì thế ?” Đột nhiên chóp mũi truyền tới một luồng mùi lạ khó có thể hình dung, Sở Phong nhăn mũi, quay đầu lại liền thấy tên cường tráng nào đó đang cầm một cái giày trên tay, biểu tình hơi khó xử mà nhìn anh. “Còn một chiếc nữa… Có cần cởi không ?” Cởi CMN chứ cởi! Sở Phong quả thực hận không thể đem cái giày này đập lên mặt gã, anh nén giận, lùi về sau ba bước lớn, “Mau mặc giày lại cho cậu ấy!” … Bận rộn hơn nửa ngày, hiện trường luân phiên X cuối cùng cũng coi như bố trí xong, mà Dương Vân Tu chỉ nhìn thấy biểu tình dữ tợn của mấy tên cường tráng thôi liền bị dọa đến ngất đi, căn bản là không cần Sở Phong nhọc lòng “tặng” cho cậu một gậy. “Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, mục tiêu chính đang đến gần, cần cấp tốc làm tốt công tác đề phòng.” “Thu được!” “Thu được!” “Thu được!” Sở Phong buông bộ đàm ra, nhổ ra tàn thuốc trong miệng, sờ sờ chiếc súng lục trong áo sơ mi, đầy hứng thú mà nhìn chiếc xe màu lam Caien đậm đang tiến lại gần. Theo tiếng vang lúc phanh xe gấp tạo thành tiếng vang chói tai, thân ảnh Tạ Minh Thần cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Hắn mặc cái áo khoác gió ngoài màu đậm, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo như đao, chậm rãi hướng bọn người cầm súng mà đi tới. “Sở Phong, mày đã làm gì với Vân Tu?” Sở Phong nhìn Dương Vân Tu quần áo rách nát đang nằm trên bãi cỏ, tâm hắn liền bị nhéo chặt. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, mắt phượng kết thành băng sương, âm trầm trừng Sở Phong. “Mày nói xem.” Sở Phong cười đến tà khí vài phần, anh thưởng thúc cây súng màu đen tự động ở trong tay, nhẹ nhàng nói, “Chính là muốn em ấy cùng vui đùa với tụi tao một chút thôi mà.” “Sở Phong!” Suy đoán trong lòng đã được xác minh, tâm Tạ Minh Thần liền chìm xuống đáy vực, lại mở mắt ra, trong con mắt của hắn đều là màu đỏ tươi, hắn cắn răng, gằn từng chữ, “Tao nhất định sẽ khiến mày chết rất thảm.” Trong lòng Sở Phong lộp độp một chút, nhất thời có dự cảm xấu. Không biết tại sao, tuy rằng bây giờ nhìn chung thì tất cả tình thế đều được anh khống chế, nhưng mà anh lại mơ đồ có cảm giác đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu. *Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn ở phía sau. Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại. Anh lấy nòng súng hướng về phía Tạ Minh Thần, nhắm mắt nói, “Mày đừng tới đây, nếu tới tao liền — —“ Ầm! Ầm! Liên tiếp hai tiếng súng vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh. Trong lòng Sở Phong giật mình, đang muốn mắng tên nào ngu ngốc nổ súng thế, thì kết quả là bóng đen trước mắt loáng một cái, nháy mắt anh liền bị một nguồn sức mạnh khóa cổ lại, súng trong tay cũng không thấy tung tích. Móa nó… Trong tòa nhà thế mà lại bị bọn họ mai phục đánh lén! Liếc tòa nhà bên kia thì xa xa đã thấy mấy nòng súng đen lóe lên, Sở Phong quả thực ý nghĩ muốn tự sát cũng có luôn rồi, tay nghiệp dư đối đầu với bộ đội đặc chủng, anh đây không phải là đang muốn chết sao! Nội dung vở kịch mày xoay ngược tình thế cũng quá nhanh đi, không thể cho anh thêm mấy lời kịch à! “Sở thiếu gia.” Trong tay Tạ Minh Thần nắm cây súng lục màu đen thẳng tắp để ngay cổ họng của anh, hắn cười hung tàn mà xinh đẹp, “Tao có phải đã từng nói với mày, đừng có mà chọc tao rồi không?” Toàn thân Sở Phong trần trụi, lúc bị trói như trói gô mà được đặt lên bàn làm việc, cả người anh đều muốn hỏng mất rồi. Càng làm cho anh hỏng nhất là, Tạ Minh Thần cầm trong tay một hộp đồ vật, đúng là cái hộp mà lúc trước anh chuẩn bị dùng trên cơ thể người này sao, hộp đó là “vật phẩm tình thú”. Tia sáng trong phòng rất tối tăm, không khí mang theo cảm giác mát mẻ, cơ thể trần trụi của Sở Phong nổi lên từng lớp da gà trên da thịt, anh thấy Tạ Minh Thần càng ngày càng đến gần, trong đầu liều mạng nhớ lại đoạn tiếp theo của nội dung vở kịch, nhưng làm như thế nào cũng không biết được hắn tột cùng muốn xử trí nhân vật phản diện như thế nào sau khi kết thúc công cuộc anh hùng cứu mỹ nhân của hắn. “Mày… mày… Tao không có làm chuyện kia với Dương Vân Tu a…” Vì hoa cúc mà suy nghĩ, Sở Phong không thể làm gì khác hơn là nhịn đau mà tiết lộ tình tiết vở kịch. Có thể là Tạ Minh Thần có nghe anh nói, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào. Gương mặt tuấn mỹ của hắn bao phủ một tầng băng sương, ở trong hộp mà lựa chọn tìm kiếm, lấy ra một dương cụ giả. “Há miệng ra.” Tạ Minh Thần lạnh như băng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]