Nhìn theo xe của Trang Húc Nhiên dần rời đi, Diệp Lăng đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau đó đi lên khu ký túc xá. Toàn bộ người trong phòng 306, đều đang đợi Diệp Lăng quay lại. Tần Hạo Văn đứng giữa phòng, chặn đường Diệp Lăng: “Đợi một chút, Diệp Lăng, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Diệp Lăng nhìn Tần Hạo Văn: “Chuyện gì?” Tần Hạo Văn hỏi: “Tại sao cậu lại quen bọn họ?” “Đúng vậy a, bọn họ chính là… những người kia.” Trong lúc Diệp Lăng trầm mặc, Dương Văn Bân và Vương Học Trí liền xen vào, toàn bộ đều nhìn Diệp Lăng, chính là nghĩ mãi không ra: “Cái đó, không phải là bọn tôi xem thường cậu, mà là, cậu làm sao quen được bọn họ?” Không chỉ quen biết đơn giản như vậy, xem chừng ở chung còn rất rất hài hòa. Nếu chẳng qua chỉ là một trong số đó thì thôi, đằng này cả ba người đều tốt với Diệp Lăng, quả thật không thể tin được. “Cứ quen biết như vậy thôi.”Diệp Lăng nói, vòng qua Tần Hạo Văn: “Buổi chiều tôi còn có tiết, cần ôn tập, mong các cậu tránh một chút.” Tần Hạo Văn không muốn, vẫn còn chưa hỏi được dăm ba câu, không có khả năng để cho Diệp Lăng cứ như vậy chuồn mất: “Diệp Lăng, tuy rằng cậu quen bọn họ, nhưng cũng không cần chảnh như vậy, cái phòng này vẫn chưa đến lượt cậu nói.” Diệp Lăng nói: “Cho dù cậu là trưởng phòng, cũng không có quyền làm như vậy với tôi.” Hắn trực tiếp lách người đi thẳng. “Cậu!” Tần Hạo Văn tức giận, lấy tay đẩy Diệp Lăng một cái. “Muốn đánh nhau phải không?” Diệp Lăng không sợ, cũng đẩy Tần Hạo Văn một cái. “Fuck!” Tần Hạo Văn mắng một câu, Dương Văn Bân nhanh chóng ngăn cản: “Văn ca Văn ca, đừng xúc động! Cẩn thận bị kỷ luật.” Nếu để giám thị phát hiện đánh nhau trong phòng ngủ, sẽ bị ghi vào trong bảng đánh giá. Diệp Lăng lạnh mắt liếc nhìn bọn họ, trở lại vị trí của mình, lấy ra sách học buổi chiều cầm đến phòng tự học, buổi chiều khi nào đến giờ thì đến thẳng chỗ học luôn. “Con mẹ nó thằng ranh!” Tần Hạo Văn đá một cái lên cánh cửa mới bị Diệp Lăng đóng sập lại, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Mẹ kiếp! thằng nhãi nhép, chó cậy thế chủ!” Hai người khác cũng hùa theo chửi Diệp Lăng: “Trước kia sao không thấy cậu ta chảnh như vậy, rù rù giống như con gà bệnh.” Vương Học Trí nói: “Xem ra thật sự dính vào lão đại rồi, đoán chừng về sau đều chảnh như vậy.” Tần Hạo Văn nói: “Loại người như cậu ta sao có thể làm được? Tứ Công Tử Kinh Thành có thể làm bạn với cậu ta sao? Con mẹ nó một chút cũng không đáng tin!” Dương Văn Bân nói: “Tớ đã từng nói gần đây cậu ta có chút kỳ quái, còn nhớ rõ lần trước cả đêm cậu ta không về ngủ không? Tối hôm qua cũng không về, xem ra chính là thời điểm dính lấy nhau đấy.” Tần Hạo Văn bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ: “Phì! Dù sao cũng là quan hệ không ra gì, toàn thân cao thấp chỉ có tấm da tốt, bảo vệ không được liền trở thành tiểu bạch kiểm.” Vương Học Trí nói: “Vậy cậu nói xem, cậu ta là tiểu bạch kiểm của ai?” Dương Văn Bân nói: “Cái đó còn phải hỏi, nhất định là Tào Chính.” “Không đúng.” Tần Hạo Văn lắc đầu phủ nhận: “Cậu không phát hiện cậu ta không có tâm tư gì với Tào Chính sao, tôi thấy có khả năng nhất chính là Tiếu Chí Hiên.” Vương Học Trí cùng Dương Văn Bân nhớ cảnh Diệp Lăng qua lại với Tiếu Chí Hiên, liền nhao nhao gật đầu: “Đúng là như vậy.” Bên kia suy đoán xôn xao, đem Diệp Lăng cùng Tiếu Chí Hiên trở thành một cặp. Bên này Diệp Lăng vùi đầu vào đọc sách, tạm thời đem một người tên là Trang Húc Nhiên ném qua sau đầu. Diệp Lăng thường xuyên làm như vậy, thời điểm không nhìn thấy Trang Húc Nhiên, hắn cho rằng trên thế giới này không có người nào gọi là Trang Húc Nhiên, cố hết sức không nghĩ đến Trang Húc Nhiên nữa. Lúc Trang Húc Nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Lăng, Diệp Lăng lại trở thành một tình nhân hoàn mỹ, đây không phải là Diệp Lăng tự nguyện, hoàn toàn là bị Trang Húc Nhiên dùng gậy và lời ngon ngọt dạy dỗ. Diệp Lăng chính là loại người, sau khi đã dưỡng thành thói quen, tự động thay vào hành vi của hắn, mà tinh thần có lẽ vẫn cứ lửng lơ bên ngoài, người khác căn bản cũng không rõ thế giới tinh thần của hắn là như thế nào. Lúc người ta thảo luận chủ nhật đến đâu chơi, hay là tham gia hoạt động nào đó, trong đầu của hắn có lẽ chỉ nghĩ đến những chuyện không tưởng tượng được, ví dụ như bánh bao mới mua lúc sáng, so với trước kia khó ăn hơn, đại loại như vậy. Hiện tại trong túi không thiếu tiền, chạng vạng tối Diệp Lăng đi đến quán cơm, gọi hai phần thịt, ăn rất no. Bình thường buổi tối mọi người sẽ đến lớp tự học, nhưng mà hôm nay là thứ sáu, người đi tương đối ít. Diệp Lăng không nhận được điện thoại của Trang Húc Nhiên, thở phào nhẹ nhõm, sau khi hắn trở lại phong ngủ tắm rửa, đi đến lớp tự học buổi tối. “Này, Diệp Lăng, chủ nhật có đi đâu không?” Một bạn học nam tới đây ngồi, cậu ta gọi là Lưu Nghệ Hàm, cùng lớp với Diệp Lăng. Bởi vì gia cảnh của hai người không sai biệt lắm, đều từ địa phương nhỏ bé thi đậu đến, bình thường có thể nói với nhau mấy lời. “Đọc sách tại phòng.” Diệp Lăng nói không cần suy nghĩ. “Lại ở trong phòng ngủ đọc sách, đã bao lâu rồi cậu không ra ngoài?” Lưu Nghệ Hàm nói: “Nếu không chủ nhật chúng ta đi chơi?” Diệp Lăng lắc đầu: “Cậu tự tìm người khác đi, chủ nhật tôi không rảnh, có thể có chút việc muốn làm.” Diệp Lăng vừa nhớ tới, cuối tuần này đoán chừng hắn rất bận. Mang quần áo ra ngoài giặt, đến tiệm cắt tóc xử lý tóc, mua một ít sách để bổ sung, khả năng còn phải gặp mặt Trang Húc Nhiên, đi xem căn hộ các loại. Kiếp trước Trang Húc Nhiên chuyển hộ khẩu của hắn đến Bắc Kinh. “Cậu thì có chuyện gì phải làm? Hay là nói xạo tôi đi?” Lưu Nghệ Hàm nhíu mày, mới vừa nói ở phòng ngủ đọc sách, còn nói không rảnh. “Không gạt cậu.” Diệp Lăng nghĩ một chút, gần đây Lưu Nghệ Hàm hình như có theo đuổi một cô gái: “Không phải cậu đang theo đuổi một nữ sinh sao, tôi đi theo không tốt.” Lưu Nghệ Hàm buông tha mà cười nói: “Cái đó thì có gì a, cô ấy cũng dẫn theo mấy chị em đi cùng, nếu không giới thiệu cho cậu một người?” Tuy rằng Diệp Lăng lớn lên tốt, thế nhưng điều kiện gia đình lại không tốt, giữa hai người bọn họ thì Lưu Nghệ Hàm tốt hơn một chút, cho nên Lưu Nghệ Hàm cũng không sợ bị Diệp Lăng đoạt mất danh tiếng. “Nếu như vậy, ngày mai nói sau đi.” Diệp Lăng nói, dù sao Lưu Nghệ Hàm cũng là người duy nhất mà lúc đi học hắn nói chuyện được, nếu hắn từ chối thẳng thừng thì cũng không nên, ngày mai đi ra ngoài gọi cho Lưu Nghệ Hàm một cuộc điện thoại nói cho rõ cũng được. “Được, quyết định vậy nha, ngày mai gọi cho cậu.” Lưu Nghệ Hàm vỗ vỗ bả vai Diệp Lăng, liền đến bên cạnh nữ sinh kia. Hết tiết tự học, Diệp Lăng trở về phòng ngủ. Những người khác còn chưa về, một là đi học, hai là ra ngoài chơi, Diệp Lăng cũng không thèm để ý những thứ này, bình thường hắn trở về liền đọc sách rồi đi ngủ. Bởi vì những người khác có máy tính, Diệp Lăng không có. Ngay cả sản phẩm điện tử phổ biến như điện thoại, Diệp Lăng cũng không bắt kịp thị trường, cho đến nay trong tay hắn vẫn là điện thoại cũ ấn bằng bàn phím. Một giấc, ngủ cho đến tám giờ sáng hôm sau mới tỉnh, trong phòng những người khác vẫn còn đang ngủ, Diệp Lăng căn bản không biết rõ bọn họ trở về lúc nào, có thể thấy được chất lượng giấc ngủ của Diệp Lăng rất tốt. Đứng lên đánh răng rửa mặt xong, lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào, số còn lại lấy ra để đi giặt một lượt. Diệp Lăng cảm thấy không cần thiết, đây là do Trang Húc Nhiên làm thành thói quen, hắn cũng không để ý nhiều lắm mà tiếp tục làm theo. Sau khi rời khỏi hiệu giặt cũng đã đến chín giờ, Diệp Lăng gọi điện cho Lưu Nghệ Hàm: “Nghệ Hàm, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, các cậu đang ở đâu?” Lưu Nghệ Hàm nói: “Như thế nào sớm như vậy? Chúng tôi hẹn mười giờ gặp mặt tại bờ hồ công viên, mười giờ cậu qua đó đi.” Diệp Lăng nói: “Được.” Còn một tiếng, Diệp Lăng đi xe buýt đến bãi đỗ xe lái xe đi, đến chỗ cắt tóc, lại đến chỗ lớp học lái xe, đóng tiền báo danh. Liếc thấy Diệp Lăng lái xe sang trọng tới, tiểu gia hỏa giúp hắn điền thông tin giơ ngón cái lên nói: “Tiên sinh, chưa có bằng lái mà dám ra đường, ngài thật là trâu bò a.” Diệp Lăng hiếm thấy được lúng túng, cũng không đáp lại. “Mỗi ngày bớt thời gian đến đây luyện tập một tiếng, rất nhanh có thể lấy được bằng.” Thằng nhóc kia nói. “Ừ.” Lúc đi ra ngoài Diệp Lăng nghĩ, nếu như bị giữ xe thì làm sao bây giờ? Sau đó lại nghĩ tiếp, trừ cũng là trừ vào phần của Trang Húc Nhiên, hắn cũng không bị tổn thất gì. Đi đến tiệm cắt tóc, kỳ thực tiệm của người ta tên rất trâu rất thời thượng, gọi là Hình Tượng Quán, nhưng từ trước đến giờ Diệp Lăng đối với mấy cái này đều rất máy móc, miễn là có giấy phép, thì tất cả đều gọi là tiệm cắt tóc. “Tiên sinh mời vào, ngài có stylist quen không?” “Dực Xuyên.” Tiểu thư tiếp đón trợn tròn mắt, cao thấp đánh giá Diệp Lăng rất lâu, xác định chính mình không biết hắn: “Vị tiên sinh này, ngài có hẹn trước không?” Tiệm của các cô cần phải hẹn trước mới được, nói chung là không tiếp những khách hàng phổ thông. “Hả? Phải hẹn trước?” Diệp Lăng bối rối, trước kia hắn chưa nghe qua phải hẹn trước. “Vâng, nếu không ngài cứ chọn một stylist khác đi? Stylist bên chỗ chúng tôi đều rất chuyên nghiệp.” Tiểu thư tiếp đón nói, đoán chừng đem Diệp Lăng trở thành một công tử ca ca nào đấy, lần đầu tiên tới nên cái gì cũng không hiểu. “Cũng được.” Diệp Lăng gật gật đầu, hắn không phải là người thích đòi hỏi. Được tiểu thư tiếp đón giới thiệu, Diệp Lăng chọn một stylist tạo hình tương đối truyền thống để cắt tóc cho mình, thời điểm stylist hỏi yêu cầu của hắn, hắn nói vài câu. Stylist kia rất kinh ngạc: “Tiên sinh đối với kiểu tóc rất nhạy cảm, tạo hình rất thích hợp với gương mặt cùng khuôn đầu của ngài.” Đây đúng là stylist chuyên nghiệp, chỉ qua vài yêu cầu của Diệp Lăng, là người đó có thể thấu hiểu, cắt ra một bộ tóc khiến Diệp Lăng rất hài lòng. “Thật sự là hoàn mỹ.” Stylist một bên hoàn thành một bên tán thưởng, vị khách này dường như là người mà mình đã làm hoàn thiện tinh xảo nhất từ trước đến nay, điều kiện quá tốt. Người quản lý trong lúc vô tình nhìn thấy Diệp Lăng, hỏi tiểu thư tiếp đón: “Lisa, cô vừa mới nói người khách kia tìm tôi?” Lisa nói: “Đúng vậy a, tôi hỏi vị khách này có sytist quen hay không, anh ta nói tên của anh.” Dực Xuyên nói: “Điều kiện tốt như vậy, như thế nào không đưa cho tôi.” Còn có, Dực Xuyên nhìn thấy tạo hình của Diệp Lăng, càng ngày càng tiếc nuối, kiểu tóc này gặp mình rõ ràng càng có thể hoàn mỹ hơn. “A, thực xin lỗi ông chủ, lần sau tôi sẽ chú ý.” Lisa nói, cô biết rõ chủ tiệm đây là thấy sắc nổi lòng tham, nhưng mà có thể khiến quản lý phá lệ lộ ra vẻ mặt này, thật sự là không đơn giản. Lisa nhìn mặt cùng dáng người của Diệp Lăng, điều kiện xác thực rất tốt. “Được rồi, để tự tôi qua đó.” Diệp Xuyên khoanh tay đi qua. Stylist cùng Diệp Lăng nhìn thấy Diệp Xuyên, Diệp Lăng chăm chú nhìn gương không nhúc nhích, stylist tự hào cười cười: “Quản lý, anh nhìn một chút xem cái này như thế nào? Có phải rất hoàn mỹ không?” Tuyệt đối là tác phẩm hoàn mỹ nhất có một không hai trong năm nay của mình. Dực Xuyên nhìn qua nói: “Tạm được, nếu như để tôi cầm kéo sẽ tốt hơn.” Stylist lộ vẻ không thèm chấp, tiếp tục chăm chú chỉnh chu. Dực Xuyên hỏi Diệp Lăng: “Vị tiên sinh này, cậu là lần đầu tiên đến tiệm chúng tôi sao?” Kiếp trước không tính, đời này xác thực là lần đầu tiên, Diệp Lăng ừ một tiếng, chăm chú nhìn vào gương như lúc trước. “Lần sau cậu đến, tôi có thể làm tóc cho cậu.” Dực Xuyên nói. “Không phải là anh cần hẹn trước?” Diệp Lăng nghi ngờ hỏi, vừa rồi vị tiểu thư kia rõ ràng nói như vậy. “A, đây chẳng qua là đi ngang qua, nếu như là cậu nói, không cần hẹn trước cũng được, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi nói một tiếng, tùy thời tôi sẽ có mặt.” Diệp Xuyên trực tiếp móc ra danh thiếp, dùng hai ngón tay kẹp lấy, đưa cho Diệp Lăng. Diệp Lăng nhận lấy, nhìn nhìn vào mặt trên một chút: “Ừ, cám ơn, cõ lẽ một tháng tôi sẽ đến một lần.” Dực Xuyên vuốt vuốt cằm: “ĐƯợc, nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Lăng đối với người này cũng chẳng tính xa lạ gì, không cảm thấy có gì không đúng, hắn trực tiếp bỏ danh thiếp vào túi. Những người khác trong tiệm cũng chỉ khoanh tay ngồi nhìn, chủ tiệm của bọn họ lại đang săn mồi khách trong tiệm rồi, cái này căn bản không phù hợp với chức nghiệp đạo đức, thật không có tiết tháo a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]