CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Khương Tiêu có một đôi mắt rất đẹp, to tròn và sáng như sao. Cậu luôn nhớ rõ cách cặp mắt ấy dõi trông về phía mình.
Trước kia cậu đi học như thực hiện từng bước để hoàn thành nhiệm vụ cần thiết. Thế nhưng từ khi có người bạn Khương Tiêu này, mỗi ngày đến trường của cậu đều thêm chút chờ mong.
Khương Tiêu là một người thực sự rất thú vị.
Khương Tiêu đeo khăn quàng cổ mới về nhà, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. Sau khi sống lại, dường như tâm thái của anh cũng trở nên trẻ trung theo, trên đường về còn nhảy nhót tung tăng. Về tới nhà, anh cẩn thận treo chiếc khăn kia lên giá áo, tâm trạng cực tốt.
Anh luôn quan tâm và biết ơn từng tấm lòng chân thành.
Chẳng qua cùng là quà tặng, quà của người nào đó lại khiến anh nhìn một cái thôi cũng rối lòng.
Tình cảm giả dối.
Hậu Lâm cách Liễu Giang quá xa, hiện tại đến điện thoại di động Khương Tiêu cũng không có, chỉ liên lạc được với mấy cửa hàng bên kia qua điện thoại bàn của cửa hàng tiện lợi dưới nhà. Do đường xa nên Lận Thành Duật không liên hệ với anh được, nhưng hễ có cơ hội là y cứ chạy từ Liễu Giang tới như lẽ đương nhiên. Khoảng một, hai tuần tới một lần. Tuy nhiên Khương Tiêu không muốn gặp y, tới cũng vô ích. Những thứ y đưa cho Khương Tiêu chưa bao giờ xem, coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091694/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.