CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Thời này nào có phương thức thanh toán điện tử mau lẹ. Trước khi Khương Tiêu bày sạp, Hạ Uyển Uyển đã cho anh một túi tiền lẻ, đặt trong chiếc hộp nhỏ dưới mặt bàn, chuyên dùng để trả lại khách.
Hai người không mau miệng, cũng không nằm lòng giá cả và công dụng của từng loại hàng hóa như Khương Tiêu, tuy nhiên tính sổ thì vẫn biết.
"... Trả lại bác bao nhiêu ạ?"
Lâm Hạc Nguyên và Lận Thành Duật đồng thời lên tiếng, rồi liếc nhau sau lưng Khương Tiêu.
"Trả lại tôi tám tệ!"
Cuối cùng, vì Lâm Hạc Nguyên ngồi khá gần hộp tiền nên cậu đã nhận hai mươi tệ kia, sau đó thành công tìm tám tệ trả khách trước Lận Thành Duật.
Con mắt càng ngứa ngáy dữ dội hơn.
Thằng nhãi lông còn chưa mọc dài đã dám tranh với ông đây.
Tên thần kinh bám riết bạn cùng bàn mình chẳng biết từ đâu tới.
Hai người ôm hai luồng suy nghĩ khác nhau, song đều muốn đối phương cách xa Khương Tiêu chút. Nhưng Khương Tiêu đang bận tối mắt tối mũi, không rảnh quan tâm chuyện khác. Hàng hóa trong quán chính là toàn bộ gia sản của anh/cậu ấy hiện tại. Nếu lúc này cãi nhau thì quá vô chừng mực.
Khách tới nhiều hơn, hai người cũng không có thời gian tiếp tục lườm nhau. Khương Tiêu đứng giữa tất bật, cảnh tượng lúc này lại trở nên hài hòa.
Nói thẳng ra con người đều là động vật thị giác. Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091679/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.