CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. -....-......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Khương Tiêu nhìn Lận Thành Duật rơi nước mắt như vậy thì nhét cho y một chiếc khăn giấy lau mặt. Ngoại trừ điều này, anh không thể làm gì khác.
Trong lòng Lận Thành Duật cất chứa rất nhiều lời muốn nói. Y muốn hỏi anh thích Lâm Hạc Nguyên ở điểm nào, em không bằng cậu ta ở đâu, y sửa được hết. Thế nhưng từ lúc nhận được đáp án khẳng định từ Khương Tiêu, mấy vấn đề này lập tức trở nên mờ nhạt, y có hỏi cũng vô ích.
Sau khi Khương Tiêu ngả bài với Lận Thành Duật, đối phương trông có vẻ rất khó chấp nhận, song anh cũng không còn cách nào, những gì cần nói đều đã nói rồi. Anh quay lưng chuẩn bị về nhà.
"Tiêu Tiêu ơi..."
Lận Thành Duật duỗi tay kéo tay anh lại, giọng điệu gần như là cầu xin: "Anh có thể giận em thoải mái, không muốn để ý đến em hay làm gì cũng được, nhưng anh có thể... không tìm người khác được không?"
Y van cầu đối phương, níu lấy một tia hy vọng.
Thế nhưng Khương Tiêu thẳng thừng rút tay mình ra từ trong tay Lận Thành Duật.
"Chúng ta đã chia tay, Lận Thành Duật à. Chuyện tôi sẽ thích người khác chẳng phải rất bình thường sao?" Khương Tiêu nói: "Vả lại chuyện tôi tìm người khác cũng đâu liên quan gì tới cậu, nó sẽ không bị tâm trạng của cậu ảnh hưởng. Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi Lận Thành Duật, tôi không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091629/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.