CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Xế chiều hôm sau, Hạ Uyển Uyển trở lại, Khương Tiêu cũng về nhà một cách đàng hoàng hợp lý.
Nhìn chung anh đã hết sốt, truyền nước biển thực sự hiệu quả.
Do rất nhiều chuyện xảy ra, mối quan hệ của Hạ Uyển Uyển với nhà đối diện đã khá lên hẳn. Bà sang nói lời cảm ơn, sau đó dẫn theo Khương Tiêu trở về, hỏi anh: "Mẹ ra ngoài một chuyến mà không biết chuyện này, lo gần chết. Con còn thấy khó chịu trong người không?"
Khương Tiêu lắc đầu.
Hạ Uyển Uyển xoa đầu anh, vào bếp nấu cơm. Khương Tiêu về phòng mình, lấy tiền ra từ chiếc hộp nhỏ.
Tiền thuốc men đang nợ.
Anh vẫn nhớ kỹ.
Hôm sau anh đi học như thường, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đem tiền ra.
"Tôi có tiền của mình." Anh nói với Lận Thành Duật: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi hai hôm nay... nhưng tôi cảm thấy..."
Anh còn chưa nói xong câu sau, Lận Thành Duật đã cắt ngang.
"Tiêu Tiêu à, nếu muốn tính thì tính tiền thuốc thôi, chẳng lẽ em lại tính cả tiền cơm và công chăm sóc anh sao?"
Khương Tiêu ngẫm nghĩ, thế là lục túi thật. Lận Thành Duật dở khóc dở cười, đè tay anh lại.
"Em không có ý này đâu Tiêu Tiêu. Nếu tính thật thì em còn nợ anh nhiều hơn. Bây giờ đưa cả nhà họ Lận cho anh vẫn chưa đủ, thậm chí còn phải bù thêm. Em mới là người cần đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091594/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.