CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Anh ngồi nghỉ một lát, Lận Thành Duật cũng đi xuống từ tòa nhà phía đối diện. Y đặt áo mưa sang một bên, cởi cả áo khoác ra, cứ vậy ngồi sang bên cạnh Khương Tiêu.
Khương Tiêu nhìn qua y, cho y một chai nước. Anh suy nghĩ, lại lục lọi trong túi ra một phần đồ ăn vặt chia cho y.
"Cảm ơn cậu nhé." Khương Tiêu nói.
Cơn mưa lớn bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu tạnh.
Lận Thành Duật lập tức không khỏi nở nụ cười. Y cẩn thận cầm lấy những thứ Khương Tiêu cho mình, chọn ra một viên kẹo vị đào bỏ vào miệng, vị ngọt thoang thoảng lập tức lan tỏa.
"Giữa hai người chúng ta không cần dùng lời cảm ơn."
Trong trường cũng có vô số người quen biết y. Trước khi chuyển trường, y học tại trường quốc tế Hoa Dương, rất nhiều học sinh không ra nước ngoài ở trường đều chọn Đại học liên kết Hoa Nam này. Quy mô của công ty Vịnh Giang ở Liễu Giang cũng không nhỏ, cộng thêm gương mặt của y thì cũng coi như nổi tiếng trong cái vòng nhỏ hẹp này.
Một cậu ấm như vậy lại leo cầu thang giao hàng cho người khác?
Lận Thành Duật đã không còn để ý đến ánh mắt người khác từ lâu. Trong mắt y, bọn họ suy đoán gì khi thấy cảnh đó chẳng bằng một sợi tóc của Khương Tiêu. Có điều trong số họ cũng có người chín chắn hơn chút, như cô gái từng ở cạnh nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091583/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.