Sáng hôm sau, ông nội không kiềm lòng nổi nữa, kéo Lận Thành Duật qua hỏi chuyện này.
"Rốt cuộc tình trạng của hai đứa là sao?"
Lận Thành Duật thầm nói: Vậy thì cháu phải bắt đầu kể từ việc sống lại mang tính chất huyền học.
Y sợ dọa ông nội mình. Ông mà biết thật có khi cũng cảm thán y đúng là một thằng trời đánh, chẳng còn nước cứu chữa.
"Tiêu Tiêu có suy tính của riêng mình, cháu... không vội." Lận Thành Duật nói ra những lời mà chính bản thân y cũng thấy khó tin: "Huống hồ mối quan hệ của bọn cháu thực sự không phải thứ có thể giải quyết trong một sớm một chiều. Ông đừng can dự vào nhé ạ, cũng đừng tới quấy rầy anh ấy. Sáng nay cháu nấu ít cháo thịt nạc cho ông, được không?"
Y dời chủ đề một cách gượng gạo, ông nội cũng biết giới hạn, không gặng hỏi thêm. Ông im lặng hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "... Nấu cháo thịt nạc với trứng vịt bắc thảo đi."
Thôi vậy, ông chẳng hiểu rõ chuyện tình cảm của giới trẻ cho lắm.
Ông cụ chỉ hơi ưu sầu, cảm thấy nếu cháu trai cứ tiếp tục như vậy thì liệu có chốt được đối tượng hay không đây.
Qua Tết, Khương Tiêu lại bắt đầu bận rộn kiếm tiền.
Anh liên hệ với Diệp Miểu Miểu. Thực tế đối phương mới là người chủ động tìm anh bàn chuyện làm ăn.
Trong trường Đại học, ngoài Khương Tiêu ra cũng có khá nhiều người kinh doanh nhỏ, và Diệp Miểu Miểu là một trong số những người khá thành công ở đó. Cô cũng học tại Nam Liên, chuyên ngành truyền thông, hiện tại đã lên năm tư, đang là chủ một cửa hàng bán mỹ phẩm.
Cô giảng giải chi tiết hình thức vận hành kinh doanh của mình hiện nay, vậy mà khiến Khương Tiêu thấy đôi phần quen thuộc. Đây là hình thức mua hộ nhưng khác với kiểu mua hộ trong nước của Khương Tiêu mấy năm trước, cô ấy mua hộ hàng từ nước ngoài.
Diệp Miểu Miểu có một cô em họ đang du học tại Hàn Quốc. Từ năm nhất, hai người đã hợp tác với nhau, xách tay đồ về hoặc gửi qua đường bưu điện. Mỹ phẩm Hàn giá cả ổn định lại đa dạng, khá phù hợp với các sinh viên, từ sản phẩm dưỡng da đến mỹ phẩm trang điểm, loại gì cũng có, giá rẻ hơn tại cửa hàng trong trung tâm mua sắm rất nhiều, cộng thêm chất lượng ổn nên việc làm ăn của cô không tệ chút nào.
Đến giờ sắp kinh doanh được ba năm, Diệp Miểu Miểu phải tốt nghiệp rồi. Cô không muốn tìm việc, quyết định kinh doanh lớn hơn, biến nó thành sự nghiệp của chính mình. Vả lại trước đó không lâu, em họ đã quyết định định cư ở nước ngoài của cô cũng mới liên hệ được một người quen nữa đang định cư ở Nhật Bản sẵn sàng hợp tác. Bọn họ làm việc với nhau thì có thể tiếp tục việc kinh doanh về lâu về dài một cách ổn định.
Mỹ phẩm Nhật Hàn khá nổi tiếng. Hiện tại cô giữ nhiều hàng, vì vậy muốn một kênh trưng bày thông thường.
Cô đang có chút tiền vốn. Ban đầu định mở một quầy hàng ở phố thương mại dịch vụ coi như mở rộng quảng bá, thế nhưng đi một vòng hỏi giá xong, cô lại quyết định rút lui.
Mặc dù cô cũng miệt mài tìm hiểu về chiết khấu ưu đãi trong trường, song giá sau giảm vẫn đắt, cô không đủ sức chi trả và cũng không có lãi. Giờ Diệp Miểu Miểu chỉ muốn một quầy hàng thôi. Cô canh rất lâu chưa tìm được mặt bằng, không chỗ nào nhỏ hơn ba mươi mét vuông, những khu vực cỡ mười mét vuông giá hời đều đã bị người ta thuê dài hạn, rất khó mua nhượng.
Cô xem tới xem lui, cuối cùng nhắm vào mặt bằng của Khương Tiêu.
Cửa hàng của Khương Tiêu không nhỏ. Tuy anh đặt nhiều quầy hàng nhưng di dời đôi chút thì vẫn đủ chỗ cho quầy mỹ phẩm. Nếu được thì cô còn đặt được thêm một cái bàn trang điểm nhỏ, rảnh rỗi nhận cả khách book lịch trang điểm.
Cô tới bàn bạc với Khương Tiêu về chuyện này. Dĩ nhiên cô sẽ đóng tiền thuê theo tháng, chi thêm nhiều chút theo diện tích cũng không sao. Nhân viên phụ trách quầy mỹ phẩm cũng do cô thuê, hơn nữa phần lớn thời gian cô có thể một mình xử lý, tuyệt đối sẽ không mang thêm phiền phức cho Khương Tiêu.
Khi tích lũy được thêm tiền đủ chi trả cho mặt bằng phù hợp, cô sẽ tự dọn ra.
Thế này nghe thì rất công bằng, hơi giống với hình thức hợp tác của Trương Dương và Khương Tiêu hồi cấp ba, tuy nhiên Khương Tiêu lại thấy hơi bất ổn.
Thứ nhất, khi đó Trương Dương đồng ý cho anh làm vậy bởi vì cứ cách một khoảng thời gian Khương Tiêu lại mang băng đĩa mới nhất từ Liễu Giang về cho anh ấy, điều này có sức hấp dẫn cao hơn cả việc trả tiền thuê cho anh ấy.
Hơn nữa tình hình kinh doanh của cửa hàng băng đĩa nhỏ phía Trương Dương chỉ tàm tạm, quầy hàng của Khương Tiêu đã thu hút giúp anh ấy một lượng khách kha khá, trường hợp của Khương Tiêu hiện giờ lại khác. Tình hình kinh doanh của anh cực kỳ tốt, chi trả thoải mái các khoản cho cửa hàng, cứ theo đà này thì chỉ tầm nửa năm nữa thôi là anh sẽ đủ tiền mở chi nhánh.
Thứ hai, anh không hiểu biết nhiều về Diệp Miểu Miểu. Cô làm công việc mua hộ, rất nhiều thủ tục vận chuyển diễn ra ở nước ngoài. Mặc dù Khương Tiêu đã xem qua hàng hóa của cô nhưng thực sự anh vẫn chưa hiểu lắm.
Bọn họ buôn bán trong cùng một cửa hàng. Lỡ đối phương gặp vấn đề gì, chẳng hạn như dính hàng giả, gây dị ứng... Tính rủi ro mỹ phẩm đem đến cao hơn vật dụng hàng ngày nhiều, sự việc lại xảy ra dưới thương hiệu của Khương Tiêu thì liệu anh có thể mặc kệ hoàn toàn, không chịu ảnh hưởng gì ư?
Nói tóm lại, lợi ích anh nhận được không lớn bằng độ rủi ro, do đó Khương Tiêu không đồng ý ngay. Có điều anh cũng cân nhắc đôi chút, không từ chối hẳn.
Tuy nói là bán hàng bách hóa nhưng hiện tại khá nhiều nơi cũng kinh doanh nhu yếu phẩm hàng ngày như anh. Mỹ phẩm cũng là một thị trường rất lớn, hiện nay nhiều hãng mỹ phẩm nội địa chưa phát triển, giá cả tại trung tâm mua sắm lại đắt. Nếu con đường này của Diệp Miểu Miểu đi vào quỹ đạo thì việc ký kết đại lý với những thương hiệu Nhật – Hàn đó rồi mở rộng kinh doanh không phải không có khả năng.
Tất nhiên đây cũng là chuyện sau này. Trong hiện tại, việc kinh doanh của cô ấy vừa hay bù đắp vào chỗ trống trên mảnh đất của Khương Tiêu.
Khương Tiêu thực sự không hiểu biết về ngành hàng mỹ phẩm này. Kem chống nắng được coi như sản phẩm phổ biến mà anh cũng phải tự thử trước rồi mới dám bán. Son môi trong lucky box hồi Giáng Sinh cũng do anh khảo sát rất lâu mới biết màu nào hợp với da nào, thành phần tính chất gì phù hợp nhất để cẩn thận thêm vào danh sách hàng hóa của mình.
Chỉ vậy thôi. Về phần kem dưỡng da hay bút kẻ mi mày gì đó đến chạm anh cũng chẳng dám chạm vào. Khương Tiêu không hiểu về mấy món này, anh thực sự sợ xảy ra vấn đề.
Bây giờ đúng lúc có người đã hiểu chuyên sâu, Khương Tiêu cất công hỏi qua các bạn học cùng ngành Truyền thông với Diệp Miểu Miểu. Có một số người từng mua hàng của cô rồi, bọn họ đều đánh giá không tồi về cô, đây là một người uy tín.
Do đó Khương Tiêu muốn thay đổi tư duy chút, kéo cô vào đoàn đội của mình. Nếu gánh vác rủi ro thật thì buộc phải tối đa hóa lợi ích.
Hiện tại Diệp Miểu Miểu đã có con đường nhập hàng của riêng mình. Xét cho cùng cô ấy vẫn khác với bọn Trần Lãng, mới đầu Khương Tiêu nói cho cô quy hoạch của mình, cô còn không chấp nhận. Tuy nhiên khi anh nói đến đoạn sau, cô bắt đầu hơi dao động. Cô phát hiện kế hoạch của người này dường như không chỉ đơn giản dừng tại một cửa hàng nhỏ.
Chuyện hợp tác kinh doanh mở rộng quy mô cửa hàng của Khương Tiêu với Trương Dương hồi anh học cấp ba mới là chuyện thú vị thực sự.
Vô Hạn của anh dù hãy còn là một cửa hàng nhỏ trong phố thương mại dịch vụ của trường, nhưng nhìn từ tình hình kinh doanh hiện tại thì trong năm nay anh sẽ mở thêm được một chi nhánh tại làng đại học, qua tiếp một thời gian sẽ thêm chi nhánh nữa ở trung tâm mua sắm vùng lân cận.
Sau khi tạo nên một thương hiệu có danh tiếng và ổn định, anh có thể thành lập một công ty rồi kêu gọi vốn đầu tư, sử dụng tiền của tư bản tiếp tục mở rộng kinh doanh.
Từ năm 2009, mô hình mua sắm trực tuyến bắt đầu nhen nhóm. Dưới tình thế này, anh có thể tung ra nền tảng mua sắm qua mạng với những sản phẩm thực tế, vừa cho khách hàng thấy được chất lượng, vừa giao hàng tận nơi trong cùng thành phố. Tiên phong chiếm lĩnh thị trường rồi thì từ từ củng cố và phát triển, tận dụng cơ hội từ mô hình mua sắm trực tuyến, phát triển Vô Hạn của anh thành một xí nghiệp lớn nổi tiếng đích thực.
Kinh doanh chính là vậy, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, cũng phải nhìn xa trông rộng.
Đây là tương lai xa Khương Tiêu muốn nhìn tới. Anh có mục tiêu ngắn hạn, có cả tầm nhìn dài hạn.
Nếu người khác nói với mình chuyện này thì chắc chắn Diệp Miểu Miểu sẽ cho rằng đối phương đang mạnh miệng, thế nhưng trước khi tới đây, cô cũng đã tìm hiểu qua về Khương Tiêu. Người này vừa kiên định vừa sáng tạo, là một kiểu người rất khó gặp được. Thậm chí những điều cậu ấy nói đã được thực hiện bước đầu.
Về phần mua sắm trực tuyến, trong năm nay, mô hình này cũng không hề hư vô mờ mịt. Diệp Miểu Miểu đã thấy bạn của mình mua đồ qua mạng, có vài món khá ổn, có vài món chất lượng chỉ tàm tạm, hình ảnh quá lừa đảo, mua ít đồ rẻ rẻ thì không thành vấn đề, thế nên bây giờ mua sắm trực tiếp vẫn phổ biến hơn.
Diệp Miểu Miểu cũng là một người có tham vọng, Khương Tiêu đã nhìn ra. Việc cô tìm cửa hàng mặt tiền tượng trưng cho việc cô quyết tâm làm ăn lớn lên, bởi vì những chi phí phải trả không hề nhỏ. Một người kinh doanh sẽ không tiêu nhiều tiền vô nghĩa như vậy, trừ khi họ muốn sau này kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa.
"Chúng ta hợp tác đi." Khương Tiêu rủ rê cô: "Dù sao chị cũng đã bàn bạc với em tới đây rồi, chi bằng gia nhập luôn cùng chúng em đi."
Diệp Miểu Miểu nhìn vào đôi mắt anh. Cô dao động thật, may mà sau đó kìm nén lại được.
"Chị muốn bàn bạc thêm với vài người khác nữa." Cô nói: "Em cho chị suy nghĩ thêm nhé."
Khương Tiêu cười: "Chị cứ nghĩ thật kỹ, em không vội đâu."
Thực ra anh không phải chờ lâu. Vào khai giảng học kỳ II, Diệp Miểu Miểu đã đưa ra được quyết định.
"Chị đồng ý, tuy nhiên chúng ta phải thảo luận lại về hình thức phân chia công việc. Chị muốn làm thêm quầy hàng và bàn trang điểm ở chỗ kia."
Khương Tiêu đáp: "Chị yên tâm, em sẽ tìm người làm thật đẹp cho chị."
Diệp Miểu Miểu chưa từng làm mấy việc trang hoàng lắp ráp đồ này. Khương Tiêu nói giúp cô, vậy là anh phụ trách toàn bộ luôn. Cô chỉ cần miêu tả qua về kiểu dáng mình mong muốn, đối phương đã hiểu được rất nhanh.
Trang trí xong xuôi, quầy mỹ phẩm và bàn trang điểm đều đậm chất thiếu nữ, không hoa hòe lòe loẹt, rất hợp với phong cách tổng thể của cửa hàng, bước vào trong là nhìn thấy. Khu vực bên trong trang trí theo gam hồng ngọt ngào sinh động mà chẳng hề thô thiển, bàn trang điểm và gương cũng được lắp đặt rất chuyên nghiệp, mở đèn lên là thấy được cực kỳ rõ ràng.
Tốt hơn Diệp Miểu Miểu tưởng tượng rất nhiều.
Mắt thẩm mỹ của Khương Tiêu khá ổn. Doanh số không tệ của đồ trang trí anh bán cho các nữ sinh từ cấp ba đến đại học đủ để chứng minh điều này.
"Chị hài lòng chứ ạ?"
Diệp Miểu Miểu gật mạnh đầu.
Cô dạo qua quầy hàng nhỏ của mình một vòng, xem xét kỹ mọi mặt, tiếp đó nhìn Khương Tiêu chăm chú, cất lời: "Khương Tiêu này, chị còn một vấn đề nữa."
"Chị nói đi ạ."
"Em chưa có bạn gái đúng không?" Cô nói: "Hay là em cân nhắc chị đi?"
Khương Tiêu sửng sốt. Mặc dù đã dần quen với việc nhận được lời thổ lộ nhưng lần nào nghe thấy anh cũng hơi xấu hổ.
"Không được đâu ạ." Anh nói: "Chúng ta chỉ bàn chuyện làm ăn là được rồi."
Diệp Miểu Miểu cũng không phải người cuồng yêu đương gì. Cô thử chút thôi. Nếu có cơ hội dĩ nhiên là tốt, bị từ chối cũng chẳng vấn đề gì.
Cô cười hì hì nói rằng chỉ đùa chút, muốn chuyển chủ đề, đúng lúc ngoảnh đầu sang lại bắt gặp tên quái dị ở quán cà phê kia.
Thực ra cũng đẹp trai thật, mỗi tội hơi bất bình thường. Lần trước gặp, cậu ta còn nhìn chằm chằm mình với ánh mắt chẳng thân thiện mấy.
Khương Tiêu mới trang hoàng cửa hàng xong, hôm nay Lận Thành Duật đặc biệt tới xem có cần hỗ trợ gì không, vừa đến nơi đã thấy hai người họ đứng cạnh nhau. Bây giờ y không dám náo loạn, song vẫn vô thức muốn kéo Khương Tiêu tới bên cạnh mình.
Diệp Miểu Miểu thấy được.
Chậc chậc chậc.
Thì ra nam sinh tốt đáng tin cậy không chỉ bị các cô gái theo dõi thôi đâu, cô thấy cậu trai nào đó cũng gấp gáp khó kiềm lòng nổi rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]