Khương Tiêu cứ cảm giác Phó Nhược Ngôn là lạ, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ mất hồn, hỏi gì hắn cũng chẳng đáp.
Lúc này Khương Tiêu muốn nói gì đó với hắn.
"Khi Vô Hạn phát triển đến tầm này, đã có vài nhà đầu tư liên hệ với tôi với mong muốn rót vốn vào. Tôi cũng nghĩ về chuyện đó rồi, vì nhìn chung tôi cần ngày một nhiều tiền thì mới phát triển công ty tốt hơn nữa được." Khương Tiêu nói: "Công ty sẽ có sự thay đổi lớn, đặc biệt ở phương diện cổ phần."
Khương Tiêu đã nhắc qua việc này trong tiệc chúc mừng. Anh cho những nhân viên có sự cống hiến vào giai đoạn trước cổ phần trên danh nghĩa, nhất là Diệp Miểu Miểu và hai người bạn cùng phòng của anh. Để bọn họ đều là cổ đông trong công ty - đây chính là lời hứa ban đầu của anh.
Ngoài nhân viên công ty thì cửa hàng trưởng của các cửa hàng offline cũng có quyền lợi tương tự. Do là quản lý phụ thuộc trực tiếp vào công ty nên hàng năm bọn họ sẽ nhận được một phần lợi nhuận cố định được công ty trích ra làm phần thưởng.
"Anh cũng có phần, và anh xứng đáng với nó." Khương Tiêu nói: "Cảm ơn anh vì đã ở bên tôi thời gian này nhé Phó Nhược Ngôn, thực sự anh đã giúp tôi nhiều việc lắm. Mặc dù hiện giờ Vô Hạn vẫn còn là công ty nhỏ, nhưng tôi, hay chúng ta, đều sẽ nỗ lực làm việc. Về sau năm nào tôi cũng chia hoa hồng cho anh, không để anh thiệt thòi, ít nhất tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091538/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.