Khương Tiêu không biết cuối cùng mình rời giường kiểu gì, anh nghe đến nỗi đỏ cả tai.
Trái lại Phó Nhược Ngôn rất bình thản, chỉ vô thức nhìn ngắm đôi tai đỏ của anh trong phút chốc.
Tiếc thay, hắn không thể nhìn người ta chằm chằm một thời gian dài.
Tai Khương Tiêu đỏ như sắp nhỏ máu, vì vậy hắn nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt. Khương Tiêu ngồi trên giường một lát để bình ổn cảm xúc, sau đó cũng đi sửa soạn lại.
Phó Nhược Ngôn chuẩn bị sẵn cho anh một bộ dụng cụ rửa mặt giống với bộ hắn đang dùng, chỉ khác ở màu sắc, một xanh dương, một trắng.
Từ lần thổ lộ ấy, chút tâm tư này của hắn đã trở nên rõ như ban ngày.
Khương Tiêu xối một gáo nước lên mặt, tâm trí hơi rối loạn.
Anh thực sự không hình dung được quan hệ của mình với Phó Nhược Ngôn rốt cuộc là sao.
Trên tình bạn dưới tình yêu, xem như mập mờ ư?
Ít nhất thì anh không thấy ghét. Sáng nay tỉnh ngủ, Khương Tiêu không có cảm xúc gì gọi là chê ghét. Anh chỉ vừa khiếp sợ vừa xấu hổ ngượng ngùng. Quần áo chỉnh tề, anh biết hai người chỉ ôm nhau ngủ một giấc mà thôi.
Về sau sẽ thế nào đây?
Khương Tiêu càng cạn lời, thật sự có thể thuận theo tự nhiên chứ?
Anh vuốt phẳng quần áo, ra ngoài.
Bữa sáng chưa được giao tới. Phó Nhược Ngôn cầm bát đũa ra cho anh. Hai người ngồi bên bàn cơm. Mặt đối mặt, tai Khương Tiêu lại bắt đầu đỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091520/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.