"... Tôi không còn cách nào khác." Đầu óc Khương Tiêu trống trơn: "Sao đến giờ vẫn chưa có tin gì? Có phải đã lâu lắm rồi không? Tôi không biết nên làm gì lúc này hết."
Anh cho rằng mình cần làm gì đó, nhưng anh lại chẳng thể làm bất cứ điều gì.
Ông trời không thể đối xử với anh như vậy khi anh chưa đề phòng chút nào. Chẳng lẽ ông ấy cứ thế khiến người vất vả lắm anh mới được quay về bên đột ngột rời đi?
Lận Thành Duật biết tâm trạng anh đang rất tệ. Câu đầu tiên Khương Tiêu cất lên lúc gọi cuộc điện thoại này đã làm trái tim y nhảy vọt lên tận cổ họng.
Khương Tiêu cực hiếm khi thế này. Anh ấy thực sự đã yếu ớt quá rồi, tuyệt đối không thể để anh ấy ở một mình.
"Em sẽ qua ngay đây Tiêu Tiêu." Lận Thành Duật sốt ruột đến mấy cũng không có siêu năng lực dịch chuyển tức thời: "Cô sẽ không sao đâu, bây giờ em đi tìm người luôn. Anh yên tâm, đừng sợ, có em đây rồi."
Thế nhưng sự việc xảy đến đột ngột quá, Lận Thành Duật quả thực không may mắn bằng Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn ở ngay gần đó, còn Lận Thành Duật lại đang ở Liễu Giang, thậm chí cách chỗ Hạ Uyển Uyển gặp chuyện xa hơn cả.
Nói xong, Khương Tiêu cúp máy.
Anh cũng hiểu rằng càng vào những lúc thế này càng phải bình tĩnh, đừng sợ hãi.
Anh nghĩ: Mình cũng có năng lực, có chỗ quen biết, khả năng vẫn còn bên khác giúp được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091507/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.