CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
-.-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Ông bà ngoại Phó Nhược Ngôn khác hẳn những người thân cách biệt nhiều về tuổi tác khác. Bọn họ đối xử với Phó Nhược Ngôn khá tốt, chẳng qua phong thái của họ luôn có phần xa cách đầy tao nhã, lúc nói chuyện với Khương Tiêu cũng không kiêng kỵ gì.
Mới đầu Khương Tiêu còn thấp thỏm lo bọn họ ngoài mặt khách sáo nhưng trong lòng không thích mình. Tuy nhiên, sau khi nhận được bức tranh kia, anh lại nhận thêm một chiếc nhẫn.
Đó là một chiếc nhẫn hồng ngọc lớn, xung quanh khảm từng vòng kim cương, lộng lẫy tuyệt đẹp, vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ.
Phó Nhược Ngôn nói đó là một trong số những món đồ bà ngoại hắn thích nhất. Nó là đồ cổ gia truyền được mua từ sàn đấu giá tốt nhất thế kỷ. Hồi mẹ hắn kết hôn, bà ngoại không thích Phó Tông Lâm nên không đặt chiếc nhẫn này vào phần của hồi môn.
"Bà ngoại thực sự rất thích em đó." Nói rồi, Phó Nhược Ngôn hôn trán anh: "Niên Niên nhà anh luôn được người lớn tuổi yêu mến mà."
Chẳng qua Khương Tiêu không đeo được chiếc nhẫn kia, bởi kiểu dáng của nó dành cho nữ. Tay bà ngoại nhỏ nhắn mảnh mai, tay Khương Tiêu lớn hơn nhiều, cố lắm thì đeo được vào ngón út.
Dù đeo được thật, anh cũng không thể đeo nó hàng ngày. Chiếc nhẫn này lung linh đến mức phô trương, không tiện đeo đi khắp nơi mỗi ngày.
"Em giữ lại làm kỷ niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091488/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.