Phó Nhược Ngôn trải qua một đêm giao thừa khá là hạnh phúc. Những khi ở bên Khương Tiêu, hắn luôn có cảm giác bản thân đang lạc giữa cơn ảo mộng.
Đêm ba mươi lăn giường đủ nên sáng hôm sau thức giấc hơi muộn. Phó Nhược Ngôn cúi xuống hôn trán Khương Tiêu. Anh vẫn chưa dậy.
Đêm qua, Khương Tiêu thực sự rất mệt, đồng thời, anh cảm nhận được tác dụng rõ rệt của việc nhấn mạnh vấn đề cách âm khi trang hoàng nhà cửa.
Buổi sáng rời giường, Phó Nhược Ngôn mặc áo khoác vào, tìm điện thoại theo thói quen, xem có ai tìm mình vì chuyện công việc hay không.
Nhưng sờ kiểu gì mà không lấy ra điện thoại, trái lại là một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp tơ nhung màu đỏ thường được dùng để đựng vàng bạc đá quý. Hộp nặng trĩu, bên trên có tờ giấy, nét chữ của Khương Tiêu.
—— Tiền mừng tuổi.
Bên dưới còn đánh dấu ngoặc đơn (Dành cho Phó Nhược Ngôn) kèm hình một chú gấu nhỏ.
Hắn mở ra thì thấy một thỏi vàng sáng lấp lánh trong hộp. Hai mặt khắc chữ lần lượt là "Vạn sự như ý" và "Chiêu tài tiến bảo".
Tiền mừng tuổi này nặng thật đấy. Không biết Khương Tiêu cất vào túi áo hắn từ bao giờ.
Phó Nhược Ngôn thấy mà buồn cười, nghĩ rằng đây đúng là thứ chỉ cái đầu nhỏ của Khương Tiêu mới nghĩ ra được. Hắn ngoảnh lại định hỏi thì nhớ ra Khương Tiêu đang ngủ say. Hắn không muốn quấy rầy anh.
Hắn mỉm cười cầm thỏi vàng nhỏ kia đi xuống nhà, tình cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091475/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.