Đúng là Khương Tiêu rất dễ tính với những người quan trọng với mình. Tuy nhiên, trong trường hợp này, anh cũng khó ngăn được cơn giận của mình.
Anh không biết đây có được tính là cãi nhau hay không, nhưng bọn họ tan cuộc không vui là sự thật. Xích mích đến độ khó chịu nơi đất khách quê người là một trải nghiệm tệ hại biết bao.
Người trong nhà hàng nhận thấy tình hình chỗ họ không ổn nên cũng qua khuyên nhủ.
Nơi này yêu cầu sự yên tĩnh, Khương Tiêu không muốn thu hút ánh nhìn của mọi người. Anh và Phó Nhược Ngôn cũng đang thiếu bình tĩnh, thành ra không thể nói rõ ngay tại đây được.
Phó Nhược Ngôn thấy mình đã chờ một năm để Khương Tiêu rảnh rỗi mà giờ vẫn bị quấy rầy; Khương Tiêu lại thấy mình làm được đến đây đã là cố sức lắm rồi.
Tạm thời chưa thể thống nhất quan điểm.
Cuối cùng, Khương Tiêu một mình bỏ chạy khỏi nhà hàng. Phó Nhược Ngôn muốn ngăn anh nhưng thất bại.
Khi ấy, Khương Tiêu rất bực bội, không một ai ngăn cản được.
Tách nhau ra là cách Khương Tiêu xử lý việc này. Hành động của anh xuất phát từ bản năng. Anh thấy mình có ở lại đó cũng không giúp tình hình tốt lên, trái lại sẽ khiến cảm xúc còn mãnh liệt hơn. Tách nhau ra để đôi bên tự bình tĩnh lại cũng tốt.
Anh chạy bừa theo một hướng, không biết mình đang đi đâu. Sau khi chạy được một đoạn, hiện tại anh đang đứng một mình ở đầu đường, xung quanh toàn những người và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091453/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.