Khương Tiêu vốn không hề coi trọng chuyện này. Anh và Lận Thành Duật đã không gặp nhau một năm rồi.
Nhớ lại thì đại khái là sau khi phát hiện dấu vết trên cơ thể mình, cậu ta đã phát điên một trận rồi nguôi dần. Khương Tiêu cho rằng y bị kích thích nên đã từ bỏ.
Hôm nay bọn họ chỉ gặp nhau trên sân kinh doanh. Đối phương cũng không nhiệt tình lắm, trò chuyện được đôi câu thì Khương Tiêu rời khỏi đó, y cũng không theo sau. Kế tiếp, sự chú ý của anh bị những người khác thu hút, thành ra càng không rảnh để ý đến y.
"Đừng ghen mà." Khương Tiêu chẳng hề lo âu, trái lại cười hì hì nhìn Phó Nhược Ngôn: "Một lần này thôi anh, về sau sẽ không có nhiều tình huống đụng mặt."
Đâu phải gặp riêng, bọn họ nói chuyện với nhau trước bàn dân thiên hạ.
Thế nhưng trong lòng Phó Nhược Ngôn cất giấu những chuyện Khương Tiêu không biết. Chuyện lần trước Lận Thành Duật ra tay, thêm cả chuyện gặp nhau hôm nay, hắn thấy ánh mắt kia của y rõ là chưa từng từ bỏ Khương Tiêu.
Dù ra sao đi chăng nữa, nhớ đến bài học trước đây, Phó Nhược Ngôn sẽ không nổi giận với Khương Tiêu. Có nghĩ nhiều đến mấy, hắn cũng không thể bộc bạch với Khương Tiêu.
Không tiện nhắc thêm về chuyện Lận Thành Duật. Tuy nhiên, khi Khương Tiêu kể đến việc địa chỉ mới của Vô Hạn nằm gần công ty y, Phó Nhược Ngôn lại thấy hơi gượng gạo.
Hôm nay gặp người ta, Khương Tiêu cũng mới biết chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091448/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.