Khương Tiêu vốn không hề coi trọng chuyện này. Anh và Lận Thành Duật đã không gặp nhau một năm rồi.
Nhớ lại thì đại khái là sau khi phát hiện dấu vết trên cơ thể mình, cậu ta đã phát điên một trận rồi nguôi dần. Khương Tiêu cho rằng y bị kích thích nên đã từ bỏ.
Hôm nay bọn họ chỉ gặp nhau trên sân kinh doanh. Đối phương cũng không nhiệt tình lắm, trò chuyện được đôi câu thì Khương Tiêu rời khỏi đó, y cũng không theo sau. Kế tiếp, sự chú ý của anh bị những người khác thu hút, thành ra càng không rảnh để ý đến y.
"Đừng ghen mà." Khương Tiêu chẳng hề lo âu, trái lại cười hì hì nhìn Phó Nhược Ngôn: "Một lần này thôi anh, về sau sẽ không có nhiều tình huống đụng mặt."
Đâu phải gặp riêng, bọn họ nói chuyện với nhau trước bàn dân thiên hạ.
Thế nhưng trong lòng Phó Nhược Ngôn cất giấu những chuyện Khương Tiêu không biết. Chuyện lần trước Lận Thành Duật ra tay, thêm cả chuyện gặp nhau hôm nay, hắn thấy ánh mắt kia của y rõ là chưa từng từ bỏ Khương Tiêu.
Dù ra sao đi chăng nữa, nhớ đến bài học trước đây, Phó Nhược Ngôn sẽ không nổi giận với Khương Tiêu. Có nghĩ nhiều đến mấy, hắn cũng không thể bộc bạch với Khương Tiêu.
Không tiện nhắc thêm về chuyện Lận Thành Duật. Tuy nhiên, khi Khương Tiêu kể đến việc địa chỉ mới của Vô Hạn nằm gần công ty y, Phó Nhược Ngôn lại thấy hơi gượng gạo.
Hôm nay gặp người ta, Khương Tiêu cũng mới biết chuyện này. Tổng diện tích khu vực được khai phá rất lớn, Khương Tiêu chỉ mua một mảnh đất nhỏ trong số đó. Suốt quá trình đàm phán, anh chủ yếu tiếp xúc với chính quyền địa phương, nào thừa hơi sức tìm hiểu về những công ty trong và ngoài khu vực này.
"Địa chỉ đã được chốt rồi sao em?" Về đến nhà, Phó Nhược Ngôn vẫn không nén nổi suy nghĩ, nhắc lại: "Không thể sửa đổi lần nữa ư?"
"Anh đừng nói đùa." Khương Tiêu xua tay, cho rằng hắn đang trêu anh: "Cái này thực sự không thể sửa đâu."
Anh đã mua cả đất rồi, sao mà trả lại được.
Phó Nhược Ngôn cũng biết cách nghĩ này quá đáng thật, nhíu mày không nói tiếp nữa.
Thôi, về sau cùng lắm mình giám sát chặt chẽ hơn là được. Nên bớt để Khương Tiêu tới mấy buổi tụ tập lộn xộn này.
Tiếp theo chỉ còn chuyện xây dựng. Khương Tiêu không tới công trường nên không có cơ hội gặp mặt người nào đó. Cơn ghen của Phó Nhược Ngôn cũng dừng tại đây.
Chẳng qua, một số chuyện tưởng đã chôn vùi sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra.
Năm nay, Khương Tiêu ít đi công tác hơn. Nhờ vậy, anh có thời gian chiêu đãi bạn bè một cách tử tế. Năm nay, Diệp Ảnh Ảnh cũng trích thời gian đến Lệ Thị thăm anh như lời hẹn năm ngoái.
Năm ngoái, phòng làm việc của anh chàng dẫn đầu trong làn sóng đưa sản phẩm văn hóa và sáng tạo vào Vô Hạn. Khương Tiêu đã đề xuất cho anh chàng cơ cấu đầu tư đáng tin cậy. Cầm khoản đầu tư, bằng chính ý tưởng và nguồn nhân lực của mình, Diệp Ảnh Ảnh đã làm ra rất nhiều goods của các tác phẩm nổi tiếng trên mạng.
Một số người sáng tạo sợ phiền phức bởi công đoạn sản xuất goods rất rắc rối. Xưởng sản xuất có uy tín hay không? Chọn nguyên vật liệu kiểu gì? Làm thế nào để đảm bảo được chất lượng? Giao hàng và đổi trả hàng cho khách ra sao? - Đây cũng là những kiến thức chuyên môn cần trau dồi, người ngoài ngành thường xuyên bị lừa. Có công ty chuyên nghiệp làm đại lý, đồng thời bảo đảm về mặt chất lượng và giảm được giá cả thì tốt rồi.
Dưới tình hình này, Diệp Ảnh Ảnh đã gây dựng nên chút tiếng tăm. Khi sản phẩm ra lò, anh chàng tiếp tục phối hợp với Khương Tiêu tiến hành hoạt động marketing. Quy mô phòng làm việc ngày một lớn, Diệp Ảnh Ảnh cũng bận lên theo, mãi sang năm nay mới có thời gian nhận lời mời của Khương Tiêu, tới Lệ Thị thăm thú.
Máy bay hạ cánh tại sân bay Lệ Thị. Vừa xuống, Diệp Ảnh Ảnh đã tặng Khương Tiêu một cái ôm.
"Tiêu à, mày đúng là ngôi sao may mắn của tao!" Anh chàng nói: "Tao không biết phải cảm ơn mày thế nào mới được."
Năm ngoái, trước khi gặp Khương Tiêu, anh chàng còn đang cặm cụi vẽ tranh, ý tưởng trong đầu toàn những thứ bay bổng xa vời, chưa bao giờ ngờ phòng làm việc của mình có thể phát triển được như ngày hôm nay.
Khương Tiêu còn phải cảm ơn anh chàng đây.
Nhánh hàng văn hóa và sáng tạo càng ngày càng rộn ràng. Trước khi gặp Diệp Ảnh Ảnh, Khương Tiêu không nghĩ còn có một mảng như vậy tồn tại, đem đến cho Vô Hạn lối đi rộng mở.
"Đi thôi." Khương Tiêu dẫn anh chàng ra ngoài: "Tao sẽ dẫn mày đi chơi thật vui ở Lệ Thị."
Thành phố Lệ Thị được mệnh danh là "kinh đô ẩm thực", nền tảng văn hóa rất sâu sắc. Khương Tiêu dẫn bạn dạo quanh một vòng cũng ngạc nhiên phát hiện mình còn chưa đi thăm thú Lệ Thị tử tế. Tham quan một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà anh còn lạ lẫm hơn cả Diệp Ảnh Ảnh.
Tối hôm ấy, Phó Nhược Ngôn tới đây ăn cơm cùng anh sau khi tan làm.
Ba người tụ tập, Diệp Ảnh Ảnh đã thoải mái hơn nhiều. Tính tình anh chàng vốn hoạt bát tự do, Khương Tiêu không uống rượu nhưng anh chàng hứng lên là sẽ thích uống chút rượu.
Quán ăn Khương Tiêu chọn có rượu tự ủ khá ngon. Khương Tiêu cũng nhấp môi vài ngụm, sau đó Phó Nhược Ngôn chặn ly lại, không cho anh uống.
Phó Nhược Ngôn không lo được tới Diệp Ảnh Ảnh. Anh chàng uống hết ly này đến ly khác, chuyện trò cũng vui vẻ. Cuối cùng, dáng vẻ say rượu đã thể hiện rõ.
May mà ngày mai Diệp Ảnh Ảnh không có công chuyện gì. Anh chàng đến đây là để chơi, uống say thì đi nghỉ thôi, không phải chuyện lớn. Anh chàng chưa say đến độ thần trí mơ hồ, ngoài mặt chỉ hơi to tiếng, ngồi đó tám chuyện với Khương Tiêu.
Phó Nhược Ngôn ở bên cạnh nghe rất nghiêm túc. Diệp Ảnh Ảnh nhắc về kỷ niệm thời học sinh. Đó là quá khứ của Khương Tiêu mà hắn không trải qua. Ban đầu tán gẫu còn vui vẻ, về sau nói qua nói lại, vẫn không tránh khỏi hai người kia.
"Tiêu này." Diệp Ảnh Ảnh nấc rượu một tiếng, nét mặt hơi hoài niệm: "Hồi đấy mày thông minh thật, Lâm Hạc Nguyên cũng khen mày. Còn nữa, Lận Thành Duật ấy, tao luôn có cảm giác chúng mày mới là cùng một kiểu người. So ra, tao chỉ là một đứa cực kỳ bình thường, được quen người bạn như mày, tao..."
"Nói bừa gì đấy?" Khương Tiêu gắp đồ ăn cho Diệp Ảnh Ảnh, cắt ngang lời anh chàng kịp thời, dẫn dắt chủ đề: "Tài năng hội họa của mày đỉnh lắm, không ai hơn được mày, với lại khả năng kinh doanh của mày cũng không tệ, có một số ý tưởng rất tuyệt. Đợt tao gặp mày ở Tân Hải, những gì mày nói với tao đều là những kế hoạch rất đáng gờm."
"Thứ đó... thứ đó đâu tốt lắm đâu." Nói đến đây, đầu óc Diệp Ảnh Ảnh dần nóng lên. Do men say, anh chàng cũng thoáng quên mất một số lời hứa của mình: "Có nhiều điều về sau tao phải học mới biết. Hồi đầu tao nào nghĩ được mấy cái đấy? Chẳng phải nhờ người ta dẫn dắt sao? Nói qua nói lại, làm vậy cũng để giúp mày, chứ không sao lại đến giúp tao chứ."
Cồn làm tê liệt não bộ, Diệp Ảnh Ảnh hoàn toàn không định hình được những lời mình vừa nói. Nhắc tới đây, cảm xúc của anh chàng rất kích động. Anh chàng lao thẳng vào lòng Khương Tiêu, thậm chí còn bắt đầu khóc hu hu: "Tiêu ơi, quen mày tốt thật đấy."
Ôm đùi vui ơi là vui luôn.
Tuy nhiên anh chàng lao tới thất bại, Phó Nhược Ngôn nhanh chóng kéo Khương Tiêu về.
"Ai dẫn dắt mày?" Khương Tiêu cười, anh vẫn chưa phát hiện gì. "Chủ tịch Tống sao?"
Chủ tịch Tống là ông chủ công ty đầu tư mà anh giới thiệu cho Diệp Ảnh Ảnh. Mối quan hệ của anh và ông ấy không tệ, được tính là bạn bè.
"Không phải." Diệp Ảnh Ảnh nói rồi lại ợ tiếng nữa: "Là Lận Thành Duật đó. Cậu ấy... cậu ấy tới tìm tao trước, nói với tao những việc này, sản phẩm văn hóa và sáng tạo... hay rất nhiều thứ khác đều là ý tưởng của cậu ấy. Cậu ấy bảo tao đi tìm mày, nói cho mày nghe."
Nụ cười của Khương Tiêu bỗng chốc khựng lại. Sau đó, anh im bặt, vô thức ngoảnh lại nhìn thoáng qua Phó Nhược Ngôn. Quả nhiên, vẻ mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Khương Tiêu thở dài. Anh cũng mới biết chuyện này. Diệp Ảnh Ảnh trưởng thành thật rồi, đến việc đó cũng gạt anh được, còn giấu lâu như vậy.
Lại nói ra vào tình huống này nữa chứ.
"Người khác có chỉ dẫn ra sao thì mọi chuyện vẫn do chính mày làm. Mày giỏi lắm, đừng tự xem nhẹ bản thân." Khương Tiêu vỗ vỗ vai Diệp Ảnh Ảnh: "Về thôi, đừng uống nữa."
Thật sự không thể uống thêm nữa. Nói tiếp chắc mặt Phó Nhược Ngôn sẽ đen sì mất.
Khương Tiêu đỡ Diệp Ảnh Ảnh say mèm ngồi lên ghế sau. Anh chàng vừa lên xe đã dựa vào thành xe ngủ ngáy, chẳng hề hay biết mình vừa gây ra phiền phức lớn đến nhường nào.
Lúc ở ngoài đường, Phó Nhược Ngôn không nói năng gì. Về đến nhà rồi, chỉ còn hai người, anh không thể mong hắn sẽ bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng.
Quả nhiên, vừa vào nhà, hắn đã bắt đầu nói.
"Tiêu Tiêu em nói thật đi. Em có biết trước chuyện này không?"
Khương Tiêu lắc đầu.
Với bản thân Khương Tiêu, ngoài việc hơi ngạc nhiên ra, anh không có quá nhiều cảm xúc khác.
Đây đúng là chuyện Lận Thành Duật có thể làm ra. Tuy nhiên đã qua một thời gian dài, cụ thể là hơn một năm rồi.
Dẫu đó là sự thật thì giờ đây anh cũng đã kinh doanh tập trung về mảng văn hóa và sáng tạo này. Chuyện về sau không liên quan chút gì đến Lận Thành Duật cả. Trong mắt Khương Tiêu, sự trợ giúp của Phó Nhược Ngôn suốt quá trình ấy lớn hơn bất kỳ ai khác.
Song, Khương Tiêu cũng biết rằng trong mắt Phó Nhược Ngôn, chuyện này mang ý nghĩa khác.
Nhược Ngôn rất dễ ghen tuông.
"Lận Thành Duật đang rắp tâm gì thế?!" Giọng điệu hắn rất khó chịu, thậm chí hắn bắt đầu giận chó đánh mèo: "Diệp Ảnh Ảnh cũng đang rắp tâm gì đây? Cố tình nhắc đến ngay lúc đó? Định nói cho anh nghe sao?"
Cách đây không lâu, Khương Tiêu mới gặp Lận Thành Duật. Phó Nhược Ngôn nhớ về thoáng nhìn kia mà hận đến ngứa răng. Hắn biết ngay tên này chưa bao giờ từ bỏ Khương Tiêu mà.
Hiện tại, nhắc đến điều này còn khiến Phó Nhược Ngôn nhớ ra những lời Khương Tiêu từng nói vào chuyến đi công tác tại Tân Hải, rằng "người buồn ngủ gặp gối đầu", đúng lúc bổ sung vào nhu cầu cấp thiết về một nhánh hàng đặc sắc của Vô Hạn, xem như thiên thời - địa lợi - nhân hòa. Giờ xem ra niềm vui khi bất ngờ đạt như mong muốn mà Khương Tiêu cảm nhận được này lại liên quan mật thiết đến Lận Thành Duật.
Chuyện tương tự cũng từng xảy ra. Lần trước, Phó Tông Lâm gây chuyện, Lận Thành Duật xử lý tốt hơn cả hắn, thay hắn bảo vệ Khương Tiêu trước. Chuyện đó mãi mãi là một cái gai trong lòng Phó Nhược Ngôn. Hôm nay, dường như hắn đã thấy nó xảy ra lần nữa.
"Nhược Ngôn à..." Khương Tiêu giải thích: "Diệp Ảnh Ảnh chỉ uống say thôi, em..."
Anh cũng không biết nên giải thích kiểu gì.
Anh làm sao kiểm soát được hành động của Lận Thành Duật? Chính anh còn chẳng hề hay biết suốt lâu nay đây.
Tuy nhiên, những chuyện Khương Tiêu chẳng hề hay biết không dừng ở con số 1. Phó Nhược Ngôn tuyệt đối sẽ không kể với anh chuyện kia. Thành thử Khương Tiêu thực sự không hiểu tại sao Phó Nhược Ngôn lại quan tâm Lận Thành Duật đến vậy.
"... Nếu anh để ý đến vấn đề này... thì em đã nói rất nhiều lần rồi. Dù ra sao đi chăng nữa, anh mới là người yêu của em. Người khác có làm gì cũng không thể thay đổi điều đó." Khương Tiêu định xoa dịu cảm xúc của hắn: "Lâu lắm rồi em không gặp cậu ta. Bọn em cũng không còn mối liên hệ nào. Sau này cũng sẽ không."
Chẳng qua, Phó Nhược Ngôn vẫn nổi nóng. Hắn được Khương Tiêu chiều chuộng lâu quá nên không thèm kiềm chế gì. Mấy câu này không xoa dịu nổi hắn.
Hắn bắt đầu nhắc lại chuyện cũ, thực ra cũng không tính là chuyện cũ. Chuyện này luôn là vướng mắc trong lòng Phó Nhược Ngôn.
"Tiêu Tiêu à, em đảm bảo sau này văn phòng mới của công ty sẽ không được xây ở đối diện bên đó thật nhé?"
Khương Tiêu: "..."
Anh bắt đầu đau đầu.
Lại là vấn đề gì nữa đây?
Hôm nay Phó Nhược Ngôn cũng uống chút rượu. Khương Tiêu tìm lý do giải thích với hắn nhưng hắn không khác nào Diệp Ảnh Ảnh, dính men say là nói chuyện chẳng cần nghĩ.
Bình thường anh ấy đã dễ ghen, hôm nay có thêm nguyên nhân, mình không nên so đo với con ma men làm gì. - Khương Tiêu nghĩ.
"Anh đi ngủ được không? Nhược Ngôn." Khương Tiêu kéo hắn về phòng ngủ: "Khuya rồi, mai chúng ta nói tiếp."
Phó Nhược Ngôn không nghe anh.
Khương Tiêu cũng không lường được. Rõ ràng trong chuyến du lịch năm ngoái đã hứa là sau này sẽ không cãi nhau nữa. Vậy mà qua mấy tháng bình yên, đến buổi tối hôm nay, hai người lại lần nữa phát sinh mâu thuẫn khá gay gắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]