Thực ra Lận Thành Duật cũng muốn nói. Y muốn hỏi rốt cuộc là thế nào, có phải y nghe nhầm rồi hay không?
Đang đùa ư? Khương Tiêu khỏe mạnh, mười lăm năm nay chưa từng bệnh nặng, hiếm khi cảm sốt gì. Sao bỗng dưng lại mắc bệnh nặng vậy chứ?
Chẳng qua, y chỉ biết há miệng thở dốc, không thể thốt ra bất cứ thanh âm nào. Y bị mất đi năng lực ngôn ngữ tạm thời, quên mất cách nói năng.
Đi công tác một tháng rưỡi, trở về tìm kiếm hai tuần. Y đã mất liên lạc với Khương Tiêu tổng cộng hai tháng. Một lần nữa nghe được tin tức về anh, thế mà lại là tin xác nhận Khương Tiêu bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.
... Đây là cơn ác mộng nào đó ư?
Trước đấy, y bị Tống Hiệp đập cho não chấn động nhẹ. Mấy ngày nay đúng là thỉnh thoảng hay bị choáng váng.
Tuy nhiên, lúc nghe tin này, y không những choáng váng mà tầm nhìn còn tối sầm đến độ khó đứng vững.
Những lời tiếp theo của cô Trần vào tai trái ra tai phải, y chẳng nghe lọt thêm câu nào nữa.
Ấy là một nỗi sợ xuất phát từ đáy lòng, khiến y không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài, thậm chí cả tiếng tim mình đập.
Khương Tiêu bị bệnh.
Bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.
Y tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này một cách máy móc, chầm chậm nhấm nuốt từng chữ. Mấy chữ tựa lưỡi dao đâm xuyên từ tai vào đến cõi lòng y. Vừa nhấm nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091425/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.