Chương trước
Chương sau
Điềm báo là tay chân mất sức, thường xuyên đau đầu, dạ dày yếu dần, chức năng gan cũng từ từ suy giảm. Nhiều lúc y không thể nói ra mình đau ở đâu, tóm lại là toàn thân đều khó chịu.

Tuy không đi theo y khắp mọi nơi nhưng Khương Tiêu vẫn nghe được tiếng ho khan của y trong phòng. Tiếng ho càng ngày càng nghiêm trọng hơn, như thể sắp ho ra cả lá phổi.

Thì ra mắc bệnh khó chịu đến vậy. - Lận Thành Duật nghĩ. - Phải chăng lúc đó Tiêu Tiêu cũng khó chịu thế này ư?

Mặc dù bác sĩ Liễu nói rằng bệnh viện Cây Hạnh Phúc có thể giảm thiểu tối đa đau đớn cho anh ấy, sức khỏe của Khương Tiêu tại khoảng thời gian cuối cùng cũng không tệ lắm... nhưng cảm nhận tương đồng đã giúp y biết khái niệm "bệnh tật đầy mình" là sao.

Lận Thành Duật không định đi khám bệnh.

Y đã biết trước kết quả này, thậm chí thầm vui vì nó đã xảy đến.

Y không chống chịu nổi quá lâu, chỉ có thể tồn tại bằng một số thứ Khương Tiêu để lại. Khương Tiêu trong hồi ức là một mặt trời nhỏ luôn tỏa sáng, y lại là thằng khốn nạn đúng nghĩa. Y làm tổn thương người mình yêu nhất, hận không thể bóp chết mình của quá khứ.

Thế nhưng quá khứ đã qua thì nào thay đổi được, y chỉ còn cách từ từ giết chết bản thân của hiện tại, coi như một hình thức khác để thỏa mong ước.

Vì lẽ đó, dẫu biết sức khỏe mình có vấn đề, y vẫn không hề có ý đi chữa trị.

Đã đến tình trạng này, không ai quản nổi y nữa.

Lận Thành Duật lạnh nhạt với người ngoài. Phần đông bạn bè của y cũng toàn bạn làm ăn. Năm đầu tiên, bọn họ chạy đôn chạy đáo tìm kiếm tin tức về Khương Tiêu giúp y, vậy đã coi như tận tâm lắm rồi.

Về sau, y rời khỏi thương trường. Không bị quan hệ lợi ích ràng buộc, bản thân y lại luôn bất bình thường nên hầu hết các mối quan hệ đều đã bị cắt đứt, ngoại trừ đối tác lớn tuổi kia. Ông ấy nể chút tình nghĩa, vẫn tranh thủ thời gian đến thăm.

Bạn bè Khương Tiêu quen kiểu lấy thật lòng đổi thật lòng. Anh đã trả giá rất nhiều, thế nên sau khi qua đời, người khác vẫn nhớ mãi về lòng tốt của anh.

Lận Thành Duật không có bản lĩnh này. Y có bạn, song tình bạn còn lâu mới sâu nặng được như tình bạn của Khương Tiêu, không liên hệ thì tan rã dần là chuyện bình thường. Mấy năm qua đi, y đã thật sự thành người cô đơn.



Bây giờ, sống chính là một sự trừng phạt dài dằng dặc với y. Nền tảng sức khỏe của Lận Thành Duật khá tốt, dưới tình trạng lắm tật nhiều bệnh, y vẫn sống được thêm hơn một năm, có điều, bệnh nhẹ cũng dần thành bệnh nặng.

Tính ra, Khương Tiêu đã rời đi được gần năm năm. Trong mấy năm này, y cảm giác thời gian trôi qua chậm hơn cả ba mươi năm về trước, không biết mình kiên trì đến giờ kiểu gì.

Vào năm bệnh tình trở nên nghiêm trọng, Lận Thành Duật vẫn làm được một việc ý nghĩa.

Tiền bán cổ phần và tiền y kiếm được trước đây cộng vào thành một khoản khổng lồ. Khương Tiêu lại chưa bao giờ động đến tiền của y, trong nhà cũng chỉ có hai người họ, không ai thừa kế.

Trước khi ra đi, Khương Tiêu quyên góp toàn bộ số tiền còn lại của mình. Người chết rồi thì không mang theo gì cả. Lận Thành Duật cũng muốn làm vậy. Y để lại chút tiền nhờ bạn bè tìm một tổ chức, gửi gắm họ giữ lại căn nhà này.

Dẫu y đi rồi thì họ vẫn sẽ chăm sóc cây cối trong vườn và quét dọn nhà cửa, cố gắng giữ lại nguyên trạng. Những thứ Khương Tiêu để lại cho y đều ở trong căn nhà này, hay nói chúng vốn là một phần của căn nhà.

Mặc dù không nỡ rời xa nhưng y chết rồi cũng chẳng thể mang đi, chỉ mong chúng sẽ không bị phá hỏng.

Khoản quyên góp khổng lồ được chia cho các dự án từ thiện khác nhau. Thậm chí vì việc này mà Lận Thành Duật còn đi xa nhà một lần. Đây có lẽ là lần duy nhất y có thể theo kịp bước chân Khương Tiêu, y muốn làm thật tốt.

Lận Thành Duật quyên tiền xây rất nhiều trường học ở những vùng sâu vùng xa. Tại một thôn làng, có ngôi chùa cổ, dân làng nghèo khổ thường tới đó bái lạy, cầu mong một số điều.

Lận Thành Duật dừng chân tại thôn trong nửa ngày, tiện đường tới miếu. Y không tin vào Thần Phật, cũng không mong chờ sức mạnh nào đó có thể đưa Khương Tiêu về bên mình. Vì vậy, y chỉ bái lạy theo người ta mà thôi.

Hòa thượng già trong chùa mù một mắt, biết chuyện y quyên tặng thì khen y làm việc thiện.

"Rất nhiều người cầu Thần khấn Phật chẳng qua chỉ để yên ổn cõi lòng." Hòa thượng già nói với y: "... Nhưng thực ra con người gieo nhân nào sẽ gặp quả nấy. Dẫu cho thế giới có Thần Phật thật thì họ cũng chỉ quan tâm đến những người thật sự nỗ lực. Mong cậu sẽ được như ước nguyện."

Hòa thượng già nói hơi mơ hồ, còn sử dụng giọng địa phương nên Lận Thành Duật không nghe rõ hết, chỉ hiểu đôi ba câu này.

Y chỉ lặng thinh cúi đầu, khóe môi cong lên một độ cong hơi kỳ lạ.

Lâu lắm rồi y chưa nở nụ cười. Lận Thành Duật thầm nghĩ: Chắc là không thể như ước nguyện đâu.

Nhưng cuối cùng, y vẫn đứng lặng tại đó cầu nguyện cho Khương Tiêu. Nếu đây thực sự là việc thiện thì cũng mong nó sẽ được báo đáp lên Khương Tiêu.

Sau đó, y không xa nhà nữa. Quyên tiền xong là có thể sắp xếp chuyện hậu sự cho mình rồi.

Hôm ấy, ở trong phòng, Lận Thành Duật tiếp tục tỉnh dậy từ một lần hôn mê, cảm giác toàn thân đều đau đớn. Quen chịu đựng rồi, trái lại thấy cũng không đau như trước.

Y ngồi dậy, hít sâu vài hơi, tự rót cho mình một cốc nước, ăn đại vài thứ để có sức ra ngoài.

Trước khi chết, con người luôn có điều cảm ứng, biết rằng mình không còn bao nhiêu thời gian nữa. Chẳng qua, y vẫn nhớ mình còn chuyện chưa làm.

Y tới thăm mộ Khương Tiêu. Tuy có người tới dọn dẹp định kỳ nhưng lần này sang, Lận Thành Duật lại trông thấy một bó hoa tươi trước mộ. Chắc là bạn anh ấy tới thăm.

Y cũng mang theo hoa, song chỉ đứng trên bậc thang tại nghĩa trang, nhìn từ xa mà không dám bước qua đó.

Dạo gần đây y có soi gương. Do bị bệnh nên trạng thái toàn thân rất tệ, còn lôi thôi lếch thếch, đã mất đi mang dáng vẻ đẹp đẽ lúc ban đầu. Y như già đi rất nhiều tuổi, cơ thể cũng gầy gò hơn hẳn, đứng đó chẳng khác nào bộ xương, gió thổi qua là đổ.



Y không muốn gặp Khương Tiêu trong dáng vẻ này, xấu xí quá.

Vất vả lắm mới tới được đây một chuyến, cuối cùng lại không tiến lên. Khương Tiêu thấy y nấp sau thân cây cạnh bậc thang ở nghĩa trang, che khuất cơ thể xấu xí của mình. Y nhìn về phía ngôi mộ rất lâu, mãi tới khi màn trời chuyển tối, không nhìn thấy nữa, y mới lưu luyến từng bước rời đi.

Sau lần cuối gặp Khương Tiêu, chút sức sống cuối cùng của y cũng tan hết. Y cực kỳ thản nhiên, thậm chí còn hơi hào hứng đón nhận cái chết. Y không chết tại nhà. Thay vào đó, giống với Khương Tiêu, y qua đời tại bệnh viện, thậm chí ở trong cùng một phòng bệnh.

Có điều, y không ở lại lâu như Khương Tiêu, chỉ 2-3 ngày. Lúc đến bệnh viện, y cũng như Khương Tiêu, không mang theo gì, ngoài cuốn sổ viết trong thời gian này và chiếc điện thoại.

Nằm trên giường bệnh, Lận Thành Duật thoáng si ngốc, cầm điện thoại gọi cho Khương Tiêu.

Tất nhiên, vẫn là âm báo tắt máy.

Y cầm điện thoại nghe, chững lại một lúc rồi khẽ thở dài, tiếp theo ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Cuốn sổ được đặt một bên, đang mở ra tại hai trang cuối y viết.

Khương Tiêu ngó lại gần xem.

Ấy là nguyện vọng của y. Chữ viết của Lận Thành Duật giống hệt chữ Khương Tiêu lúc hấp hối. Vì tay mất sức, nét chữ nguệch ngoạc, xem kỹ lắm mới nhận ra. Tất cả các nguyện vọng vẫn liên quan đến Khương Tiêu.

"Vô số lúc, tôi không dám tưởng tượng đến chuyện có kiếp sau. Dẫu tồn tại kiếp sau thật thì khi tôi và Khương Tiêu xóa hết ký ức bắt đầu lại, trên thế giới này nhiều người như vậy, liệu chúng tôi còn hội gặp lại nhau chăng?

Có điều, nghĩ kỹ thì linh hồn được luân hồi cũng là chuyện tốt. Tôi không thể ích kỷ như vậy. Mong rằng sau khi bắt đầu lại lần nữa, Khương Tiêu có thể khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, thành công. Mong rằng lòng chân thành của anh ấy sẽ được đáp lại, từng người anh gặp đều sẽ yêu anh.

Có lẽ không cần tôi phải cầu nguyện những chuyện này, bởi chắc chắn ông trời sẽ quan tâm chăm sóc anh, Khương Tiêu là người tốt như vậy mà.". Truyệ𝓷‎ chí𝓷h‎ ở‎ [‎ TrUm‎ truyệ𝓷.𝗩N‎ ]

Đọc đến đây, Khương Tiêu dừng lại suy ngẫm.

Về cơ bản, anh đã làm được gần hết những điều này sau khi sống lại.

Khá là tốt.

Đằng sau vẫn còn chữ, Khương Tiêu lật sang trang. Lận Thành Duật nằm trên giường nghe tiếng trang giấy lật, cuốn sổ bị lật qua một trang khác.

Tuy nhiên, đúng lúc này, gió lại nổi, y ngơ ngác nhìn, tiếp đó khàn giọng hỏi một lần cuối cùng: "Tiêu Tiêu?"

Chỉ có hộ lý trong phòng nghe tiếng, ngoảnh lại nhìn y với vẻ mặt khó hiểu. Lúc này đây, Khương Tiêu cũng đọc được nội dung đằng sau.

"... Tính ra, tôi đã gặp được Khương Tiêu 20 năm. 15 năm trước yêu trong hồ đồ, 5 năm sau yêu trong tuyệt vọng.

Nếu thực sự tồn tại kiếp luân hồi, mong rằng tôi sẽ có cơ hội gặp được anh ấy, đối xử tốt với anh ấy và bảo vệ anh ấy. Anh ấy yêu tôi hay không yêu đều được. Tôi sẵn sàng cho anh ấy mọi thứ, nếu như tôi còn tư cách này. Chỉ cần được thấy Khương Tiêu bằng xương bằng thịt là đã tốt hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần rồi."

Sau khi nhập viện, Lận Thành Duật không trụ được lâu lắm. Qua mấy ngày ngắn ngủi, y cũng giống với Khương Tiêu, nhắm mắt xuôi tay tại đây.

Người ta nói vợ chồng sống cùng giường, chết cùng huyệt. Y và Khương Tiêu thì không có cơ hội này.



Muốn được chôn cạnh Khương Tiêu cũng không thể, ở đó đã có ngôi mộ của người khác. Mua vị trí chôn cất tại nghĩa trang này không rẻ, nhà người ta sẽ không đào mộ vì tiền của y. Cùng nghĩa trang thì chỗ gần Khương Tiêu nhất là chỗ trống nằm ở bên trái ngoài cùng của dãy mộ thứ ba từ dưới lên, cách đó một khoảng khá xa.

Y ở cách rất nhiều ngôi mộ, chỉ có thể nhìn Khương Tiêu từ xa. Kết cục đời này của bọn họ dừng lại tại đây.

Lận Thành Duật đã nhắm mắt. Do đó, giấc mơ này của Khương Tiêu cũng gần tới hồi kết. Cuối giấc mơ, anh thấy một số cảnh tượng sau khi sống lại, chúng nhoáng lên tựa đèn kén quân.

Khi anh mở mắt tại căn phòng nhỏ trong nhà ở Hậu Lâm của mình, Lận Thành Duật cũng mơ màng tỉnh lại trong nhà họ Lận.

Khương Tiêu chỉ bị kinh hãi một chốc, Hạ Uyển Uyển gọi vài câu thì hồi hồn. Anh bình tĩnh thản nhiên tiếp nhận chuyện sống lại, vững vàng bước lên một con đường khác biệt.

Thế nhưng Lận Thành Duật thì khác, cảm xúc của y lúc tỉnh lại còn mãnh liệt hơn trước khi chết rất nhiều. Y không dám tin, như điên như cuồng, cắn tay mình đến chảy máu, dùng cơn đau xác nhận với bản thân rằng đây là sự thật.

Bởi vì điều này đẹp đẽ hơn mọi ảo tưởng của y lúc trước gấp bội phần. Có nằm mơ y cũng không dám nghĩ đến. Y quay về hồi còn nhỏ, khi mà mọi thứ đều chưa xảy ra.

Sau đó, hai người gặp lại nhau lần nữa.

Từ hồi cấp hai đến tận bây giờ, mười năm, Khương Tiêu đã gặp quá nhiều chuyện, và anh từng yêu không chỉ một người. Niềm hưng phấn lúc mới sống lại của Lận Thành Duật dần bị dập tắt, y biết Khương Tiêu sẽ không trở về dễ dàng như vậy.

Nhưng bất kể ra sao, y vẫn tuyệt nhiên không buông được Khương Tiêu.

Giống với cảm nhận trước khi chết của y vào đời trước. Chỉ cần được gặp anh, chứng kiến dáng vẻ hoạt bát mạnh khỏe của người yêu thôi là đã tốt hơn trước gấp trăm ngàn lần. Con người phải biết đâu là đủ.

Không lâu sau đó, cuối cùng Khương Tiêu chầm chậm mở mắt.

Trước mắt anh là một màn trắng xóa, anh ngửi ra mùi nước sát trùng nồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.