Lận Thành Duật gật đầu, đáp rằng ngọt lắm.
Trái quýt này ngon thật, không chỉ ngọt mà mùi cũng thơm đượm. Bóc vỏ hai trái quýt, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng nho nhỏ.
Thấy y thích, Khương Tiêu đút cho y từng miếng đến hết trái quýt. Sau đó, anh nhận ra Lận Thành Duật hơi mệt nên để y nằm tại chỗ ngủ một lát, dù sao thuốc tê cũng chưa tan.
Mới vừa rồi, anh đã trao đổi với bác sĩ. Bác sĩ nói với anh rằng có thể xóa những chỗ sẹo không quá nghiêm trọng nhưng không thể xóa hẳn vết sẹo khó coi nhất ở lưng kia.
"Vết thương trên lưng này có thể được coi như may mắn lớn lao trong bất hạnh." Bác sĩ nói: "Ít nhất bình thường mặc đồ sẽ không lộ ra, không ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật."
Khương Tiêu khẽ thở dài một hơi, tỏ ý đã biết. Trước khi tới đây, anh đã lường trước khả năng không thể xóa hết tất cả dấu vết vụ cháy để lại.
Có lẽ Lận Thành Duật cũng thầm hiểu.
Tuy nhiên, trái với Khương Tiêu rất quan tâm, bản thân Lận Thành Duật lại thấy chẳng sao cả. Còn sống là tốt rồi. Hơn nữa, Khương Tiêu bây giờ đối xử với y cực kỳ tốt, vậy đã coi như kiếm khoản lãi lớn. Trước đây, y nào dám tưởng tượng ra cảnh này.
Lận Thành Duật không ngủ lâu. Có điều, y đã bị bất ngờ khi tỉnh lại vẫn thấy Khương Tiêu ở cạnh.
"Ổn rồi chứ?" Khương Tiêu ngồi bên cạnh xem tin trên điện thoại. Thấy y tỉnh, anh lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091399/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.