Sáng hôm sau, Khương Tiêu tỉnh dậy. Tuy nhiên, anh không mấy ngạc nhiên.
Anh biết tối qua mình uống say. Do nồng độ cồn của chai rượu đó thấp nên anh chưa đến nỗi mất ý thức, chỉ buồn ngủ thôi. Lúc đó mơ màng, chắc là túm lấy người ta quậy một trận rồi.
Khi thức giấc, Khương Tiêu còn thấy mình đang choàng cánh tay của Lận Thành Duật, coi đối phương như chiếc gối ôm. Mặc dù ngủ không biết trời trăng gì nhưng anh vẫn đoán được tình hình cơ bản.
Cơ thể Lận Thành Duật mang độ ấm khiến người ta thoải mái. Cảm giác ôm một người ngủ khác hẳn ngủ một mình.
Khương Tiêu thấy đêm qua mình ngủ khá ngon. Sáng dậy, cơn say đã bay sạch. Trái lại, Lận Thành Duật ngủ sâu hơn anh nhiều. Y không vận sức ôm anh, chẳng rõ là không dám hay gì. Nhìn chung, y đã đóng tròn vai một chiếc gối ôm hình người, tay chỉ đặt hờ lên người Khương Tiêu.
Anh lùi về sau tránh ra, tiện tay gói chăn thành một cục nhét vào lòng Lận Thành Duật. Y chưa bị đánh thức.
Khương Tiêu xem đồng hồ, không gây ồn đến y.
Anh vẫn có thể cho Lận Thành Duật một chỗ ngủ, nhẹ tay nhẹ chân sửa soạn qua, thay một bộ đồ mới rồi đi từ phòng nghỉ ra văn phòng.
Đi làm kiểu này khá là tiện, có điều Khương Tiêu không phải người cuồng công tác theo nghĩa đen. Để anh ở đây về lâu về dài thì anh chịu.
Hiệu quả cách âm ở phòng nghỉ khá tốt, làm việc bên ngoài chắc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091393/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.