Khương Tiêu hơi tức cười, lại gần lau nước mắt giúp y. Vậy mà anh vừa vươn tay tới, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Hôm nay trời lạnh. Khương Tiêu đút tay trong túi suốt quãng đường nên ngón tay chạm lên mặt y cực kỳ ấm áp. Lận Thành Duật nào muốn khóc, y đang vui mà, lẽ ra phải cười mới đúng, phải cảm ơn Khương Tiêu nữa.
Y thực sự rất thích món quà sinh nhật này. Đây là một niềm vui bất ngờ vô cùng lớn lao với y.
Ấy thế nhưng khi định hình được, nước mắt đã tuôn ra, nói năng cũng đứt quãng, chẳng thể bộc bạch nổi một câu hoàn chỉnh.
Lận Thành Duật nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình của Khương Tiêu. Đôi mắt ấy được ánh đèn đường làm nổi bật, trở nên ngời sáng.
"Cậu còn thích gì khác không?" Khương Tiêu nói: "Chuẩn bị hơi gấp. Nếu muốn gì nữa thì mai tôi sẽ bổ sung cho cậu."
Lận Thành Duật lắc đầu, trả lời với giọng hơi nghẹn ngào: "Không ạ... đã... đã nhiều lắm rồi."
Y chỉ đang một lần nữa cảm nhận được rằng có Khương Tiêu bên cạnh thật là một chuyện tốt đẹp biết bao.
Chính bởi Khương Tiêu sẽ chủ động làm những chuyện thế này. Không cần người khác phải lên tiếng, anh đã nhanh chóng chú ý. Dù mối quan hệ của bọn họ chưa đến độ thân thiết nhưng Khương Tiêu vẫn sẽ thực hiện những điều này một cách tự nhiên, khiến người ta có cảm giác hạnh phúc khi được quan tâm.
Vất vả lắm... y mới chờ được khoảnh khắc ấy.
Nhất là lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091390/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.