Phải mất một thời gian dài thật dài, Khương Tiêu mới dần xác nhận được tình yêu Lận Thành Duật dành cho mình. Người này thực sự yêu mình, tình yêu xuyên suốt nhiều năm.
Dẫu biết vậy, khoảnh khắc nghe đối phương nói ra điều đó, cõi lòng anh vẫn bị tác động mạnh đôi phần.
Khương Tiêu cúi đầu, gương mặt thoáng đỏ lên, tay siết chặt quyển album. Anh bỗng không biết trả lời sao.
Lận Thành Duật nói xong cũng căng thẳng, tập trung quan sát phản ứng của Khương Tiêu.
Mối quan hệ giữa y và Khương Tiêu đã dịu đi được hơn một năm - khoảng thời gian không ngắn không dài. Hồi mới bắt đầu, y không nói những lời ấy, bởi lẽ y hiểu Khương Tiêu sẽ không chấp nhận mình ngay.
Ban đầu chỉ có sự biết ơn thôi. Nhưng ai nói biết ơn không thể chuyển biến thành những thứ khác? Thái độ của anh thay đổi một cách từ từ.
Đến Phó Nhược Ngôn cũng nói Khương Tiêu chọn y, chứng tỏ không phải mình Lận Thành Duật thấy cảnh đẹp... mà sự thật chính là vậy.
Có điều, nếu muốn thổ lộ thì y phải chọn dịp phù hợp. Thật bất ngờ khi Lận Dung Giai đã cho y cơ hội ấy. Tối nay, lúc dùng bữa với Khương Tiêu, y cũng không lường được khoảnh khắc này.
Khi xem quyển album, rõ ràng tâm trạng Khương Tiêu rất tốt. Anh vốn là người dễ mềm lòng. Vào giây phút đó, cõi lòng đã mềm mại đến tột đỉnh.
Y nhìn người ấy, vừa kích động là bộc bạch luôn những lời chôn giấu bấy lâu.
Ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091386/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.