Khi Khương Tiêu cầm lá trà vào, bầu không khí còn thiếu hòa hợp hơn.
Lận Thành Duật thì khỏi phải nói, bọn họ đã từng tranh đấu trực tiếp rồi. Tuy nhiên, Phó Nhược Ngôn và Lâm Hạc Nguyên cũng biết nhau.
Dẫu chưa gặp đối phương ngoài đời bao giờ nhưng Phó Nhược Ngôn đã thấy ảnh của Lâm Hạc Nguyên. Lâm Hạc Nguyên cũng từng hỏi han thông tin về bạn trai Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn được coi như một nửa nhân vật công chúng, khá dễ xem được mặt mũi hắn.
Không phải tình địch cùng thời nhưng Phó Nhược Ngôn ghét Lâm Hạc Nguyên có được Khương Tiêu thời niên thiếu, Lâm Hạc Nguyên lại không thích hắn có được Khương Tiêu của tương lai.
Trong thời gian ngắn ngủi Khương Tiêu rời khỏi đi lấy lá trà, hai người đã đấu với nhau trận đầu tiên.
"Chào anh, tôi là Lâm Hạc Nguyên."
"Tôi biết mà." Phó Nhược Ngôn nhìn anh ấy với vẻ mặt tươi cười giả lả: "Trước đây từng nghe Tiêu Tiêu nhắc về cậu, không ngờ cậu còn về nước cơ."
"Có cơ hội dĩ nhiên phải về rồi." Lâm Hạc Nguyên tiếp lời: "Tôi thực sự rất vui vì được gặp Khương Tiêu lần nữa, có vẻ cậu ấy vẫn nhớ chuyện cũ năm xưa."
Khương Tiêu vừa bước vào, hai người đồng loạt quay sang nhìn anh.
"Tiêu Tiêu."
"Niên Niên."
Lận Thành Duật không gọi anh. Y đến văn phòng đầu tiên, ngồi tại chiếc sô pha lớn nhất. Thoáng thấy Khương Tiêu qua, y lập tức đứng dậy đi tới, tiện tay nhận luôn lá trà và ấm trà.
"Để em." Lận Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091380/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.