Lận Thành Duật chưa tỉnh hẳn. Sau khi Khương Tiêu nép vào lòng y, dường như đối phương không dám cử động, một lúc sau mới nhấc tay ôm lấy anh.
Khương Tiêu nghe tiếng y khe khẽ nức nở. Người này lúc say thích khóc thật đấy. Khương Tiêu bất đắc dĩ, không nói y gì nữa. Anh đưa tay lên, chầm chậm lau nước mắt giúp y.
Anh cũng buồn ngủ rồi. Đối phương có vẻ vẫn chưa tỉnh táo, bây giờ hỏi cũng như không.
"Đừng khóc, đừng khóc nữa nào, ngủ thôi." Khương Tiêu vỗ vỗ lưng y, giọng nhè nhẹ như đang dỗ dành y: "Ngày mai hãy nói."
Kiểu gì cũng phải có lý do. Và bọn họ có thời gian để thảo luận về nó.
Dù tâm trí bị cồn kiểm soát nhưng Lận Thành Duật vẫn ngửi được mùi hương trên người Khương Tiêu. Y rất yên tâm khi ôm người ấy. Ôm Khương Tiêu thích thật. Cứ vậy, y ngoan ngoãn ngủ say.
Vật vã tới khuya nên Lận Thành Duật ngủ rất lâu, chiều hôm sau mới dậy.
Chỉ mình y nằm trên giường, đầu vẫn đau nhức vì di chứng của uống nhiều rượu, cảnh tượng trước mắt cũng hơi mơ hồ. Lận Thành Duật không rảnh quan tâm đến những vấn đề này. Đầu tiên, y quan sát xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng Khương Tiêu.
Quả nhiên đó chỉ là một giấc mơ hư ảo.
Lận Thành Duật cúi đầu cười khổ một tiếng.
Y không nhớ được đầy đủ chuyện hôm qua, nhưng y nhớ rằng Khương Tiêu có mặt trong đó. Anh ấy chăm sóc mình rất cẩn thận, còn chủ động leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091376/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.