Giọng nói anh không âm sắc nhưng truyền tới tim tôi một nỗi rét lạnh, da đầu tôi tê rần, tôi bò dậy lụi cụi nhặt tranh vẽ và chì sáp bỏ lại vào hộp, mặc dù chúng chỉ là loại rẻ tiền nhưng tôi quý chúng còn hơn châu báu.
Ngay sau đó Thái Hoàng bước tới, tay tôi liền bị một lực mạnh ghìm chặt xuống sàn, chân phải giẫm lên tay tôi, chân trái lập tức thúc mạnh vào bụng tôi, gã này quả là biết cách đánh người mà.
Khánh Duy cúi xuống nhặt lấy bức vẽ đen trắng giữa mấy bức sặc sỡ sắc màu, đó là một gương mặt được vẽ bằng bút chì, dưới mái tóc bạch kim là chiếc cằm sắc lạnh, chiếc mũi cao thẳng tắp vô cùng thu hút, vừa nhìn liền đoán được đó là chân dung của Khải Đăng.
“Ghê tởm!” - Khánh Duy hung ác nhìn về phía tôi - “Gương mặt của Khải Đăng là thứ mày có thể tuỳ tiện vẽ sao, còn không biết mày sẽ làm gì với bức vẽ đó tiếp theo, thằng câm chết tiệt!”
Tôi lén lút nhìn về phía anh, liệu anh cũng thấy ghê tởm khi tôi vẽ anh không? Nhưng ánh mắt giấu trong bóng đêm kín kẽ không tìm được cảm xúc, anh không lên tiếng, cũng không phản ứng, tôi thấy thế mới liều lĩnh giằng ra, chạy về phía Khánh Duy đang đứng.
Tôi nắm lấy tay Khánh Duy rồi dùng hết sức lực buộc hắn mau chóng thả ra. Khánh Duy nhanh chóng rụt tay kéo tôi chúi người về phía trước, khuỷu tay hắn không ngừng thúc mạnh xuống lưng tôi.
Mặc kệ đau đớn, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532564/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.