Lúc đến nơi tôi mới thấy bản thân thật ngu ngốc.
Căn phòng trống trơn không chút sinh khí, mà xung quanh cũng không bày biện bất cứ món gì chứng tỏ rằng buổi tiệc sắp sửa được diễn ra.
Đúng là bọn lừa đảo!
Mấy người đó khi nào lại nhớ đến tôi cơ chứ? Lúc trước tránh tôi như tránh tà, bây giờ gặp tôi ở đâu thì đánh luôn ở đó. Bởi vì tôi hại chết anh hai nên bọn họ luôn ghê tởm và hận tôi nhiều như vậy.
Mà bây giờ tôi còn liên luỵ anh phải phẫu thuật nằm viện hơn một tháng trời, hận thù đó chỉ có thể nhiều hơn, lý gì lại mời tôi đến tham gia tiệc mừng anh khỏi bệnh?
Ngực tôi không ngừng dâng lên dự cảm bất an, bây giờ không phải lúc mắng chửi bản thân ngu ngốc như thế nào, tôi phải lập tức rời khỏi đây ngay bây giờ.
Nơi đây xa tít như thế, cho dù bọn họ có phanh xác tôi ra cũng không ai hay biết.
Nhưng chưa để tôi kịp xoay người rời đi, từng tràng vỗ tay như âm thanh ma quỷ ào ào xuyên qua tai đâm thẳng vào trí não của tôi.
“Vốn biết mày ngu nhưng không ngờ mày ngu đến mức độ này. Ha ha ha! Suốt ngày nghĩ cách đeo bám Khải Đăng đến lú luôn rồi, mày là cái thá gì có thể chen chân vào cuộc vui của bọn tao, đủ vinh dự để tao đích thân mời mày?”
“Kèo này tao thắng rồi, mày cũng quá đề cao trí thông minh của nó rồi đó.” Trái ngược với Khánh Duy phấn khích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532536/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.