Tiếng xích sắt lanh canh vang lên, tôi lập tức gật đầu lia lịa với anh.
Tôi ăn! Tôi ăn! Tôi sẽ ăn cơm hay làm bất cứ mọi chuyện mà anh muốn, chỉ van cầu anh hãy cứu lấy cha tôi lần này!
Không chờ anh đáp lại, tôi vội vã nhìn tới nhìn lui, sau cùng chỉ có thể cố gắng chống người ngồi dậy, tay run rẩy cầm lấy muỗng cơm đặt trên bàn từ từ há miệng cho vào.
Ăn cơm! Tôi sẽ ăn cơm! Van cầu anh hãy cứu cha tôi!
Nhưng muỗng cơm vừa đưa đến trước miệng đã bị anh hung hăng hất văng, khay cơm để trên bàn cũng bị anh đá bay sang chỗ khác, cơm và thức ăn văng tung toé lên sàn nhà.
“Tôi không phải kẻ thích làm điều thiện lành, cũng chưa từng bố thí ai thứ gì. Muốn tôi giúp ông ấy thế nào tự thân cậu thể hiện tôi xem!”
Tính khí anh nóng nảy thất thường, dù sống chung ba năm nhưng chưa bao giờ tôi đoán được anh đang suy nghĩ gì, tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, sau đó chỉ có thể tiến tới cầm lấy muỗng cơm văng trên sàn nhà rồi múc lấy thức ăn cặn trên khay cho vào trong miệng.
“Cậu đừng làm trò hề đó nữa, phí công mà thôi. Tất cả đều do cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chuyện dễ không làm lại thích làm chuyện khó.”
Anh hung hăng bước tới người tôi, ánh mắt lạnh căm và sâu thẳm nhìn chằm chằm lên thân xác gầy gò của tôi hồi lâu.
Lâu đến mức cơ thể tôi thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532477/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.