Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Kiều
Việc hoàng tử ra đời chính là một đại thịnh sự của Lam Phong quốc. Thần đế bày rượu yến lớn, mời đủ loại quan lại, đại xá thiên hạ. Toàn bộ hoàng cung vui mừng dào dạt.
Ngoại lệ duy nhất chính là Tử Hòe Điện của Lăng An Tu.
Lăng An Tu ngồi chế thuốc bên cạnh lò luyện, nhiệt độ cao xung quanh làm cho gương mặt tái nhợt đỏ bừng lên, mái tóc màu đen cũng ướt nhẹp, dán vào gò má của hắn —— dùng lời thô tục mà nói, mỹ nhân băng lãnh đến từ hiện đại, ở thế giới này bị hấp thành một con chó.
Tiểu An nhìn không nổi nữa."Có muốn tôi khởi động hình thức làm lạnh hay không?"
"Không cần." Lăng An Tu dùng ống tay áo lau mồ hôi, "Cậu không thể nạp điện mà, quên rồi sao?"
"Nhưng nhìn bộ dáng này của anh, tôi..."
Lăng An Tu ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu An có chút mong đợi, "Cậu sẽ như thế nào? Đau lòng?"
"An Tu, tôi không có tim."
"Tôi biết, tôi chỉ tùy tiện nói một chút." Lăng An Tu cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bí tịch.
Tiểu An hỏi: "Trên sách có gì thú vị sao?"
Lăng An Tu cười cười, "Thứ trong sách không phải mấu chốt, mấu chốt là cậu muốn cái gì."
"Có ý gì?"
"Người ta có "Căn phòng cầu được ước thấy"(1),chúng ta có "Sách cầu được ước thấy". Chỉ cần cậu có thể nghĩ ra, cậu có thể có được." Lăng An Tu giơ lên một bình dược nhỏ, "Tỷ như, mê tình dược."(2)
(1),(2) Được đề cập đến trong "Harry Potter" của J.K Rowling
"..."
Lăng An Tu nở nụ cười tà khí, "Cậu có muốn thử xem hay không?"
"Những thứ đồ này vô dụng đối với tôi. Cho dù có tác dụng anh cũng không cần cho tôi ăn thì tôi cũng rất yêu anh."
Đột nhiên Lăng An Tu được tỏ tình, tim nhảy một cái, hắn nghi ngờ nhìn Tiểu An, "Cậu chắc chắn chứ?"
Tiểu An không chút nghĩ ngợi gật gật đầu, "Đương nhiên, anh là chủ nhân của tôi."
Lăng An Tu nhìn sâu sắc Tiểu An.
Tiểu An: "Làm sao vậy?"
"Tôi hi vọng cậu đừng cứ coi tôi là chủ nhân, cậu cảm thấy chúng ta có điểm nào giống quan hệ chủ tớ?"
"Tôi cho anh ăn no, thay anh giặt quần áo, trải giường chiếu, bưng trà đưa nước?"
Lăng An Tu bị nghẹn một chút, nửa ngày mới nói lại, "Những chuyện này sau này đều không cần làm nữa."
"Nhưng mà thiết lập của tôi chính là làm những thứ này."
Lăng An Tu không nhịn được giận dữ hét: "Cậu có thể đừng coi mình thành một người máy gia dụng hay không? Cậu không muốn trở thành một con người thực sự sao?"
Tiểu An một mặt không hiểu làm sao, "Tại sao lại phải muốn trở thành con người? Con người lại ngu xuẩn như vậy."
Lăng An Tu sững sờ vài giây, vô lực che mặt, "Thôi, tôi và cậu vĩnh viễn nói không thông."
"Ồ."
Khí tức của Lăng An Tu bị chèn trong lồng ngực không thoát ra được, lòng có một loại buồn bực mà hắn không ý thức được, Tiểu An đã thể hiện ra biểu cảm "Không hiểu ra sao" một cách không kiểm soát được.
Hai người trầm mặc nửa ngày, Tiểu An mở miệng nói: "Nếu quyển sách này lợi hại như vậy, anh trực tiếp đem đan dược cấp Đông Phương Thần uống, không được sao?"
"Giống như ba quy định lớn của người máy các cậu, quyển sách này cũng có ba quy định lớn. Một, không thể sử dụng trực tiếp đối với đối tượng công lược; hai, thuốc chỉ có tác dụng khi mà đối tượng sử dụng có ý niệm đó từ đầu. Tỷ như, Cậu cảm giác mình có một loại tình cảm nào đó đối với tôi, thế nhưng vẫn chưa muốn xé toạc ra, muốn chậm rãi phát triển, vào lúc này đan dược sẽ có tác dụng như một loại chất xúc tác."
Tiểu An gật gật đầu, "Thế quy định thứ ba đâu?"
Lăng An Tu mặt không chút thay đổi nói: "Không thể sử dụng với người máy."
Tiểu An: "..."
Ngoại trừ Tử Hòe Điện, Ninh Hoa cung cũng một mảnh tình cảnh bi thảm.
Bạch quý phi ôm tiểu Hoàng tử mới vừa đầy tháng trong tay, không ngừng rơi lệ."Bệ hạ, hoàng tử vẫn còn nhỏ như thế, người thật sự nhẫn tâm đưa thằng bé đến tay quốc sư, để mẫu tử chúng ta chia lìa sao?"
Đông Phương Thần đứng chắp tay phía trước cửa sổ, "Ái phi, chúng ta từng có ước định với quốc sư."
Bạch quý phi hai mắt rưng rưng, "Thiếp chưa nói sẽ không đưa tiểu Hoàng tử cho hắn! Nhưng là, hoàng tử vẫn nhỏ như vậy, thần thiếp không nhìn thấy nó chắc chắn ngày nhớ đêm mong, hoàng tử sau khi lớn lên cũng không biết có thể nhận người mẫu phi này hay không!"
"Nàng nói gì vậy!" Đông Phương Thần lạnh lùng nói, "Nó là do nàng sinh, nàg là mẫu phi của thằng bé, điểm ấy mãi mãi cũng sẽ không thay đổi!"
"Nhưng mà, ai cũng biết quốc sư là dạng người như thế nào!" Bạch quý phi cuồng loạn nói, "Vạn nhất hoàng nhi cũng giống như hắn, biến thành một cái..."
"Cái gì?"
"Một quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ..." Bạch quý phi tựa hồ cũng cảm thấy lời mình nói có mấy phần khó nghe, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
"Hỗn xược!" Đông Phương Thần mắng, "Hắn là quốc sư Lam Phong quốc của chúng ta, nàng nói như thế là đang làm nhục chính quốc gia chúng ta!"
Bạch quý phi sắc trắng bệch, "Thần thiếp, thần thiếp biết sai. Chỉ là, bệ hạ, người phải hiểu cho tâm tình là mẫu thân của thần thiếp."
"Trẫm lý hiểu cho nàng. Thế nhưng nàng cũng chớ quên, mạng nàng và hoàng tử, cũng là hắn cứu trở về."
Bạch quý phi lặng lẽ.
"Huống chi, để hoàng tử cùng quốc sư cũng có chỗ không tồi." Đông Phương Thần nhàn nhạt nói.
Bạch quý phi vẫn chưa từ bỏ ý định, "Bệ hạ, quốc sư quả thật là người có tài. Thế nhưng, trong lòng tất cả mọi người trong cung đều rõ, quốc sư cải trang thành dáng dấp nữ tử là vì câu dẫn..."
Ánh mắt Đông Phương Thần đột nhiên băng lãnh, Bạch quý phi vội vã thức thời ngậm miệng.
"Thời gian không còn sớm, ngủ đi."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
Đông Phương Thần bảy tuổi, ngậm tay trong miệng, nhìn "Tiểu nữ hài" xinh đẹp cách đó không xa, đôi mắt đều không nỡ chớp.
"Tiểu nữ hài" có mái tóc dài màu đen, da dẻ như đang phát sáng. Nàng ngồi dưới tàng cây, trên tay nâng một chiếc hộp màu đen. Cảm giác được ánh mắt Đông Phương Thần, "Tiểu nữ hài" ngẩng đầu lên -- đó là một đôi mắt hẹp dài, đen bóng, phảng phất có thể đem người hút vào."Tiểu nữ hài" hướng y cười ngọt ngào nở, giơ tay lên trên hộp, "Ngươi muốn đến xem cái này sao?"
Đông Phương Thần cứ như trúng trùng độc, từng bước một hướng "Tiểu nữ hài" đi đến."Tiểu nữ hài" đem hộp đưa đến trên tay Đông Phương Thần, Đông Phương Thần sững sờ nhìn nữ hài xinh đẹp, nhất thời thất thần.
"Tiểu nữ hài" mân mê miệng, "Ngươi nhìn ta làm gì, ngươi nhìn cái này này!"
Đông Phương Thần rũ mắt nhìn, chỉ thấy rất nhiều thứ màu đen không rõ đang quấn quýt lấy nhau, ngọ nguậy, tựa hồ còn tại đang tiết ra một loại chất lỏng nào đó.
Đông Phương Thần sợ đến mức không nhúc nhích, biểu tình trên mặt rất là muốn khóc."Tiểu nữ hài" lộ ra nụ cười giống như thực hiện được trò đùa dai.
"An Tu, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Đem cất thứ đồ kỳ quái của nhà ngươi đi."
"Vâng, sư phụ." Lăng An Tu lẩm bẩm.
"Đây là tam hoàng tử Lam Phong, sau này sẽ là sư đệ của ngươi. Ngươi phải chăm sóc hắn thật tốt."
"Ừm." Lăng An Tu trịnh trọng hướng sư phụ gật gật đầu, quay đầu lại nghịch ngợm hướng Đông Phương Thần le lưỡi.
*
"Sư huynh."
"..."
"Sư huynh."
"..."
"Sư..."
"Câm miệng!" Lăng An Tu tức giận nói, "Ta cũng không phải người điếc."
"Vậy mà ngươi không để ý tới ta." Đông Phương Thần có mấy phần oan ức.
"Ngươi đã phải đi, vẫn còn cùng ta nói cái gì." Lăng An Tu lạnh lùng nói.
Đông Phương Thần nhíu mày lại, "Ta sẽ còn trở lại."
"Trở lại?" Lăng An Tu xì cười một tiếng, "Ngươi trở về đây làm gì? Ngươi trở về kế thừa ngôi vị hoàng đế, lại cưới một hoàng hậu xinh đẹp như hoa..."
"Ta không muốn hoàng hậu." vẻ mặt Đông Phương Thần thành thật, "Ta muốn ngươi."
Lăng An Tu nheo mắt lại, "Ta nói bao nhiêu lần với ngươi rồi?! Đừng coi ta là nữ nhân!"
"Ta biết ngươi là nam nhân. Nhưng mà cho dù là như vậy, ta cũng muốn ngươi." Đông Phương Thần nhẹ giọng nói, cẩn thận quan sát biểu tình Lăng An Tu.
Lăng An Tu chỉ nhìn y.
"An Tu?" Đông Phương Thần lo sợ bất an hỏi.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Lăng An Tu bình tĩnh hỏi.
Đông Phương Thần gật gật đầu.
"Ta không tin ngươi."
"Ai?" Đông Phương Thần mờ mịt nói.
Lăng An Tu nhếch khóe miệng, nắm cổ tay Đông Phương Thần đem người lôi lại đây, "Vậy không thể làm gì khác hơn, trước tiên gạo nấu thành cơm đã."
...
Lăng An Tu nằm ở trên giường, đùa bỡn sợi tóc của mình."Ngươi có ý kiến gì?"
Đông Phương Thần đỏ cả mặt, ấp úng mà nói: "Không... Không ý gì."
Lăng An Tu nhào tới trong lồng ngực Đông Phương Thần, tàn nhẫn mà cắn lên trên bả vai y.
Đông Phương Thần rên lên một tiếng, "An Tu?"
Lăng An Tu biểu tình hung dữ cùng khuôn mặt xinh đẹp không xứng chút nào, "Ngươi sẽ không muốn cứ như vậy thôi?"
"Không không..." Đông Phương Thần liền vội vàng nói, "Ta, ta sẽ phụ trách đối với ngươi."
Lăng An Tu lúc này mới hài lòng nở nụ cười.
*
"Tộc trưởng, tâm tình ngày hôm nay thoạt nhìn không tệ."
"Ừm..." Lăng An Tu nhắm mắt lại.
"Là bởi vì Thần công tử muốn tới sao?"
Lăng An Tu mở mắt ra, "Hả?"
"Nhất định là vậy đi? Lần gần nhất Thần công tử tới là một năm trước."
Lăng An Tu đột nhiên ngây ngẩn cả người.
"An Tu?!" Đông Phương Thần vừa vọt vào liền ôm chặt lấy Lăng An Tu, trầm giọng nói: "Ngươi nhất định phải giúp ta!"
Bộ dáng bất lực của Đông Phương Thần khiến Lăng An Tu không thể bày ra biểu tình lạnh như băng. Y trở tay ôm lấy Lăng An Tu, "Làm sao vậy?"
"Ta cần ngươi, lập tức, lập tức."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
Ngày Đông Phương Thần đăng cơ ấy, Lăng An Tu một thân đồ tang màu trắng, tóc dài đen nhánh như thác nước, thả xuống trên lưng hắn.
Mặc như vậy xuất hiện ở đại điển đăng cơ của tân đế, dẫn tới quan lại rối loạn tưng bừng. Mà trên mặt Đông Phương Thần không có biểu hiện ra một tia bất mãn nào. Y mặc long bào Lam Phong quốc hào hoa phú quý, nắm tay Lăng An Tu, từng bước từng bước đi về phía ngôi vị hoàng đế.
"Kể từ hôm nay, giang sơn vạn dặm của trẫm, cùng quốc sư cộng hưởng!"
*
Trong hoàng cung rất lâu không có náo nhiệt như vậy, đèn đuốc sáng choang, một mảnh vui mừng dào dạt.
Tử Hòe Điện quạnh quẽ trước sau như một, tất cả cung nữ đều bị Lăng An Tu đuổi ra ngoài. Lăng An Tu rất muốn giết người, người đến gần hắn bây giờ bất cứ lúc nào đều có nguy hiểm lìa mạng.
Thú một nữ nhân... Sao?
Nữ nhân có đẹp như hắn không, có làm được như hắn không? Tại sao muốn thú một nữ nhân? Là bởi vì nữ nhân có thể sinh con sao? Nếu như hắn cũng có thể sinh thì sao?
Lăng An Tu mặt không thay đổi nhìn chính mình trong gương đồng, ngồi cả một đêm mà không hề động đậy.
Bên ngoài Tử Hòe Điện, hai cung nữ đứng trong gió rét run lẩy bẩy.
"Hôm nay trong cung có việc vui lớn như vậy, sợ rằng chỉ có chúng ta chịu đói tại đây đi."
"Ai, ai bảo chúng ta theo một chủ nhân như vậy đây."
"Ta nghe nói, tân quý phi ngày hôm nay hoa nhường nguyệt thẹn, hoàng thượng đối với nàng vừa gặp đã thương. Ta cũng rất muốn đi xem a..."
"Nhưng mà thật kỳ quái, hoàng thượng yêu thích nàng như vậy, tại sao không trực tiếp phong nàng làm hoàng hậu?"
"Hoàng thượng nói rồi, vĩnh viễn không bao giờ phong hậu."
*
Đông Phương Thần bị đánh thức khỏi giấc mộng, đột nhiên ngồi dậy, không ngừng thở dốc.
"Bệ hạ..." Bạch quý phi mơ mơ màng màng, "Ngài vẫn ổn chứ?"
Đông Phương Thần dần dần bình tĩnh lại, "Trẫm không có chuyện gì. Nàng ngủ trước đi, trẫm còn có chuyện quan trọng."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
Thân là một người hiện đại mảnh mai, Lăng An Tu không tiền đồ ở cái đêm hè nóng bức này bị mất ngủ. Trong lòng hắn thật giống như đang có một đoàn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho hắn không thể nhất quán bảo trì hình tượng mỹ nhân lãnh khốc. Hắn cũng rất nghi hoặc, cỗ tà hỏa này đến cùng từ đâu tới. Bất quá, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này cùng người nào đó có liên quan.
"Người đâu!"
"Vâng, quốc sư."
"Gọi Diệp Thừa An tới cho ta!"
Tiểu An đứng ở bên giường Lăng An Tu, hờ hững nói: "Chuyện gì?"
Lăng An Tu cũng không nói, chỉ là ngồi ở bên giường, lẳng lặng mà nhìn Tiểu An.
Tiểu An cùng Lăng An Tu nhìn nhau chốc lát, chậm rãi cởi quần áo, lên giường đem Lăng An Tu ôm vào trong ngực."Ngủ đi."
Trên người Tiểu An thật lạnh, vì tiết kiệm năng lượng, cậu cũng không điều chỉnh về nhiệt độ con người. Lăng An Tu bị ôm vào trong ngực tâm lý từ từ bình tĩnh lại, hắn hài lòng nhắm hai mắt lại.
Nhà thiết kế tuy cho Tiểu An một gương mặt thiếu niên xinh đẹp, cũng cho một vóc người cực kỳ hoàn mỹ. Cậu ôm Lăng An Tu một mét tám, nhìn qua không có chút nào đột ngột.
Ít nhất ở trong mắt Đông Phương Thần, cũng là một hình ảnh rất đẹp. Hai nam nhân xinh đẹp ôm nhau, tay Diệp Thừa An đặt ở bên hông Lăng An Tu, Lăng An Tu yên tĩnh nằm ở trong lồng ngực của cậu.
Tại sao lại mơ tới chuyện nhiều năm trước như vậy? Là bởi vì Lăng An Tu rốt cục cũng đổi về nam trang sao? Đông Phương Thần suýt nữa quên mất, Lăng An Tu là một nam nhân đẹp đẽ cỡ nào.
Có lẽ bởi vì giấc mộng, Đông Phương Thần đột nhiên có kích động muốn gặp Lăng An Tu một lần. Y rời khỏi Ninh Hoa cung, đi đến Tử Hòe Điện – nơi y cơ hồ chưa tới.
Y chỉ muốn nhìn Lăng An Tu một chút, cái gì cũng không muốn nói, cho nên không làm kinh động cung nữ Tử Hòe Điện, nhẹ nhàng đi tới bên ngoài phòng.
Lăng An Tu... Quả nhiên vẫn là không chịu cô đơn sao? Cũng phải, hắn ở hoàng cung mấy năm qua, trong cung cũng truyền tới cho hắn không ít nam hài tử ngũ sắc anh tuấn tại đế đô, sau đó...
Bạch quý phi nói không sai, người như vậy, làm sao có thể yên tâm đem hoàng tử lưu ở bên cạnh hắn?
Hơn nữa, Lăng An Tu đến cùng có mục đích gì?
Đông Phương Thần cho rằng Lăng An Tu là vì muốn đãn mình tới Tử Hòe Điện, là vì muốn nhìn y nhiều hơn chút, xem ra là tự mình đa tình.
Như vậy, là vì trả thù?
Đông Phương Thần lạnh lùng nhìn chăm chú hai người một hồi, lặng yên rời đi.
Tiểu An từ từ mở mắt ra, nhìn chỗ Đông Phương Thần vừa đứng, đại não điện tử vận chuyển thật nhanh.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
" Diệp Thừa An?" Đông Phương Thần nhấp ngụm trà, nói.
Tiểu An hơi nghiêng mình, "Bệ hạ."
"Nói đến, ngươi tiến cung cũng mấy năm, đây là trẫm lần đầu gặp ngươi một mình."
"Bệ hạ, ngài số lần ngài gặp gia sư đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống hồ là ta?"
Đông Phương Thần cũng không phẫn nộ, cười yếu ớt: "Quốc sư rất coi trọng ngươi, cũng rất tin tưởng ngươi."
"Ừm." Tiểu An nhàn nhạt nói, "E rằng, hắn không còn dám tin tưởng nhân loại."
Đông Phương Thần vì câu nói sau cùng của Tiểu An cảm thấy nghi hoặc. Thế nhưng y cũng không nguyện hỏi kỹ, khách khí nói: "Trẫm cũng rất muốn coi trọng ngươi, chính là không biết, ngươi có nguyện ý tiếp thu cơ hội này hay không?"
Tiểu An lộ ra một cái nụ cười nhàn nhạt, "Bệ hạ nói khiến Thừa An không hiểu. Nếu bệ hạ nguyện ý coi trọng quốc sư, dĩ nhiên cũng là coi trọng Thừa An."
"Đúng là như vậy." Đông Phương Thần khẽ gật đầu.
"Nếu như nếu không có chuyện gì khác, Thừa An cáo từ trước."
"Ừm."
Tiểu An đi rồi, Bạch quý phi ôm hoàng tử đi vào, "Bệ hạ, Diệp Thừa An hắn..."
Đông Phương Thần vung vung tay, " Diệp Thừa An có thể nói là trung thành tuyệt đối với quốc sư."
Bạch quý phi sắc mặt mờ đi, "Hoàng thượng, lẽ nào chúng ta phải sợ tên nhân yêu kia sao?!"
Đông Phương Thần lạnh lùng quét Bạch quý phi liếc mắt một cái, "Vị trí quý phi kia của nàng không muốn nữa sao?"
Bạch quý phi quỳ xuống, khóc kể lể: "Hoàng thượng, lẽ nào người thật sự nhẫn tâm để hoàng nhi mới chào đời một tháng của chúng ta..."
"Lúc đó tại sao nàng không nghĩ tới những thứ này?" Đông Phương Thần nói, "Đem hoàng tử lưu lại bên người quốc sư, đây là chính mồm nàng đáp ứng."
Bạch quý phi sững sờ, thấp giọng nói: "Khi đó là tình thế bức bách..."
"Vậy nàng có biết quân vô hí ngôn(3) hay không?"
(3)Quân vô hí ngôn: Hoàng đế không nói đùa
"Hoàng thượng..."
"Lăng An Tu không chỉ là quốc sư còn là đại công thần triều đại, là sư huynh đồng môn của trẫm, không có hắn, không có hoàng đế như trẫm này, lại càng không có nàng!"
Bạch quý phi không tiếp tục nói nữa, cắn môi, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Đông Phương Thần thở dài, "Ái phi, nàng yên tâm, trẫm sẽ bồi thường cho nàng. Trẫm ngày mai sẽ hạ chỉ, để nhi tử của chúng ta thành Thái tử đương triều, mà nàng, chính là mẫu nghi Lam Phong."
Bạch quý phi bỗng nhiên ngẩng đầu, chuyện Đông Phương Thần không phong hậu nàng cũng đã biết, "Hoàng thượng..."
"Ái phi yên tâm, quân vô hí ngôn."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
Ánh mắt hẹp dài của Lăng An Tu hơi nhíu, phong tình vạn chủng.
Tiểu An lại một lần nữa cảm thấy mạch điện trong cơ thể mình thật giống như đoản mạch.
"Hắn tìm cậu có chuyện gì?"
"Không sai biệt với việc anh nghĩ lắm, muốn lôi kéo tôi."
Lăng An Tu hừ lạnh một tiếng, "Vậy cậu nói sao? Có tiếp thu ý tốt của hoàng đế bệ hạ hay không?"
Tiểu An nhíu mày, "Anh đang mỉa mai à?"
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy là thế" Tiểu An đàng hoàng trịnh trọng, "Anh yên tâm, tôi sẽ không phản bội anh, tôi là của anh."
"..." Không biết tại sao, Lăng An Tu thật không dám nhìn vào mắt Tiểu An, hắn ho nhẹ một tiếng, cấp tốc nói sang chuyện khác: "Quả nhiên Đông Phương Thần vẫn là luôn luôn đề phòng tôi. Lúc trước còn nói muốn cùng tôi cộng hưởng giang sơn, thực sự là chuyện cười."
"Nhưng là hắn không có cần phải thế, hoàn toàn không có cần thiết. Chỉ bằng anh thì có thể làm gì? Anh có thể soán vị cướp ngôi sao? Coi như anh có ý tưởng kia, cũng không có ai sẽ ủng hộ anh, dù sao trong mắt người khác, anh chính là tên biến thái."
Lăng An Tu bất đắc dĩ: "Tiểu An, có lúc, nói chuyện không cần trực tiếp như vậy."
"Nhưng mà, An Tu, nguyên tắc thiết kế ra tôi chính là dùng hiệu suất nhanh nhất đạt được mục đích. Ví dụ như mấy câu nói kia của tôi chính là vì để anh tự mình biết mình."
Lăng An Tu không nhịn được lườm Tiểu An một cái, "Cậu yên tâm, tôi biết tự lượng sức. Bất quá, cậu đừng quên, chúng ta không phải chỉ có hai người phấn đấu, bắt đầu từ ngày mai, sẽ có một tiểu đồng bọn gia nhập đội ngũ của chúng ta."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
Khiến Lăng An Tu bất ngờ chính là, đem tiểu Hoàng tử đưa đến Tử Hòe Điện, chỉ có Đông Phương Thần cùng nhũ mẫu và mấy cung nữ, Bạch quý phi không có đến đây.
Lăng An Tu nói: "Ta còn tưởng rằng bệ hạ sẽ không để cho hoàng tử tới đây, để thần nhất định phải tự mình đi Ninh Hoa cung mới được."
"Trẫm đã từng nuốt lời với quốc sư bao giờ?"
Lăng An Tu nở nụ cười, "Bệ hạ chắc chắn chứ?"
Đông Phương Thần sắc mặt chìm xuống, "Quốc sư... An Tu, trước khi đem Thanh nhi giao cho ngươi..."
"Thanh nhi? Xem ra bệ hạ đã đặt tên cho hoàng tử rồi."
"Đây là ý quý phi."
"Làm thế nào đây..." Lăng An Tu lắc đầu một cái, "Ta không thích danh tự này. Bệ hạ, thần cả gan muốn tự mình đặt tên cho hoàng tử."
Đông Phương Thần mặt lộ vẻ khó xử: "Bạch quý phi dù sao cũng là sinh mẫu hoàng tử..."
Lăng An Tu đánh gãy lời Đông Phương Thần, "Bệ hạ, ngươi còn nhớ ca ca ta không?"
"Đương nhiên. Lệnh huynh là ân nhân cứu mạng trẫm, cũng là đại công thần Lam Phong, trẫm làm sao có khả năng quên." Đông Phương Thần không biết tại sao Lăng An Tu đột nhiên nhắc tới cái này.
"Nếu bệ hạ còn nhớ ca ca, thần thỉnh cầu bệ hạ ban thưởng hoàng tử một chữ 'Hạ', dùng kỷ niệm trưởng tôn Lăng gia ta, ân nhân cứu mạng ngài, Lăng An Hạ."
"..."
"Đương nhiên, nếu như bệ hạ không muốn, thần cũng không dám cưỡng cầu."
"Làm sao không chứ." Đông Phương Thần nỗ lực gượng cười nói, "Trẫm cho rằng điều này thực là ý kiến hay, liền chiếu theo quốc sư nói."
"Tạ chủ long ân, ta nghĩ ca ca trên trời có linh thiêng cũng nhận được một chút an ủi."
Đông Phương Thần hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Quốc sư, trẫm cũng có một việc, muốn hỏi chút ý kiến của ngươi."
"Bệ hạ mời nói."
"Tự trẫm đăng cơ tới nay, phượng vị đã để trống mấy năm nay, hậu cung cũng không thể một ngày vô chủ, Bạch quý phi sinh ra cao quý, liền vì trẫm sinh hạ hoàng tử, trẫm dự định sắc lập Bạch quý phi là hoàng hậu. Quốc sư, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lăng An Tu nhìn gương mặt anh tuấn của Đông Phương Thần, đột nhiên nhớ tới lời nói y đã nói khi lần đầu tiên nạp phi tử: "Trẫm đem các nàng nhập hậu cung chỉ là vì huyết thống hoàng thất. An Tu, trẫm thề không cưới vợ, bởi vì thê tử trẫm, Lam Phong hoàng hậu, vẫn luôn là ngươi."
Rõ ràng là cùng một người, lời nói ra vì sao lại tuyệt nhiên ngược lại?
Lăng An Tu bình tĩnh nói: "Lập hậu này là đại sự, thần không dám vọng luận thêm."
"Không sao, trẫm chính là muốn nghe một chút ý kiến ái khanh."
"Thần ý kiến... phải. Bệ hạ đã sớm nên lập hậu, Bạch quý phi ôn nhu, dáng vẻ đoan trang, thông minh hiền thục, là ứng cử viên xứng đáng nhất cho ngôi vị hoàng hậu."
Đông Phương Thần hài lòng gật gật đầu, "Quốc sư nghĩ như vậy, trẫm an tâm rồi."
"Nếu như bệ hạ không có chuyện gì khác, liền đem hoàng tử đưa thần đi."
Đông Phương Thần gật đầu đối nhũ mẫu ra hiệu, nhũ mẫu đi tới đem anh nhi đưa cho Lăng An Tu. Lăng An Tu đem anh nhi nho nhỏ, mềm mại ôm vào trong ngực, liếc mắt nhìn liền trả lại cho nhũ mẫu."Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Hạ hoàng tử điện hạ."
"Nhũ mẫu sẽ luôn lưu lại Tử Hòe Điện, trẫm lại cho ngươi mấy cung nữ."
"Không cần, thần thích yên tĩnh, Tử Hòe Điện đột nhiên xuất nhiều người như vậy, thần sẽ không quen. Bệ hạ yên tâm, cho dù không có những cung nữ này, hoàng tử cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì."
Đông Phương Thần trầm ngâm chốc lát, "Vậy tất cả liền xin nhờ quốc sư."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
Lăng An Tu cũng không có lừa gạt Đông Phương Thần, hắn đích xác chăm sóc hoàng tử thật tốt. Kỳ thực không cần hắn quan tâm, dù sao cũng có nhũ mẫu kinh nghiệm phong phú ở đây rồi. Từ khi hoàng tử ở Tử Hòe Điện, ăn, mặc, ở, đi lại của Lăng An Tu đều được cải thiện lớn. Tất cả mọi người nhìn thấy hắn càng thêm cung kính, chỉ là tân hoàng hậu, lại một lần cũng không có đến Tử Hòe Điện thăm Thái tử.
Lăng An Tu nghĩ, hoàng hậu vẫn là có mấy phần sợ mình. Dù sao nàng tự cho rằng mình đoạt nam nhân của hắn, nhìn thấy Lăng An Tu trước đây cũng không có sắc mặt tốt. Lăng An Tu đem Thái tử giữ ở bên người, kỳ thực chỉ là vì bảo vệ an toàn của mình cùng với địa vị ở trong cung. Cho dù là Đông Phương Thần muốn đối với hắn như thế nào, nghĩ đến con trai duy nhất của mình đang ở bên cạnh hắn, cũng không dám manh động.
Ở xã hội phong kiến không giống xã hội hiện đại, hắn sơ ý một chút sẽ có nguy hiểm chết người, tuy rằng Đông Phương Thần coi như có mấy phần lương tâm, sẽ không đối với hắn như thế, nhưng ai có thể bảo đảm sau này? Lưu một bùa hộ mệnh ở bên người là việc cấp bách không thể nghi ngờ, tuy rằng Lăng An Tu đối với việc lợi dụng hoàng tử có chút áy náy, nhưng hắn cũng không có biện pháp tốt hơn.
Buổi tối, tiểu Thái tử ăn sữa xong vẫn đang khóc, làm sao cũng không dừng được, nhũ mẫu dỗ nửa ngày cũng vô dụng. Cuối cùng vẫn là Tiểu An đem hài tử ôm vào trong lòng, cũng không biết cậu làm cái gì, đứa nhỏ trong chốc lát liền không khóc.
Lăng An Tu mặc áo ngủ ở trên giường chờ Tiểu An (hắn hiện tại đã dưỡng thành thói quen ôm "Máy điều hòa thiên nhiên" Tiểu An này rồi),hiếu kỳ nói: "Cậu làm cái gì với nó rồi?"
"Theo khoa học nghiên cứu biểu cảm, thời điểm trẻ con đang khóc thật ra là bị một loại có thể gọi là..."
"Coi như tôi không có hỏi." Lăng An Tu quyết đoán nói, "Vậy cậu có thể đi ngủ chưa?"
"Có thể." Tiểu An đem Thái tử trả cho nhũ mẫu, lên giường Lăng An Tu.
Lăng An Tu hài lòng nằm ở bên cạnh Tiểu An, "Cậu nói xem, chúng ta tạm thời bảo đảm an toàn của mình, bước kế tiếp nên làm như thế nào?"
"Theo."
"Cậu nghĩ như thế nào?"
"Không."
"... Cậu làm sao vậy? Hệ thống ngữ âm hỏng?"
"Tôi sắp hết điện. Bớt nói, làm nhiều."
Lăng An Tu kinh hãi đến biến sắc, "Thật sự? Nhanh như vậy."
"Ừm."
"Nhưng mà, cậu không phải cao trí năng sao, không thể đem những thứ năng lượng khác chuyển đổi thành điện sao?"
"Chức năng này bị hệ thống hạn chế."
Lăng An Tu không nói nên lời, không khỏi oán giận lên Tiểu An: "Vậy cậu còn lãng phí điện. Lúc không có chuyện gì mà nói nhiều như vậy."
"..."
Lăng An Tu hai tay gối ở sau gáy, lẩm bẩm nói: "Xem ra lần này chúng ta nhất định phải tăng nhanh tiến độ. Nếu không cậu đột nhiên tiêu hao hết lượng điện, ta không phải sẽ kéo một đống sắt vụn đi hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Tiểu An rất muốn nói "Cho dù tôi không có điện cũng không phải sắt vụn", mà cậu nghĩ tới Lăng An Tu nói lúc không có chuyện gì đừng phí lời, vẫn là lựa chọn câm miệng.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
"Hoàng hậu, làm sao không ăn? Không hợp khẩu vị của nàng sao?" Đông Phương Thần nói.
Hoàng hậu lắc đầu một cái, "Hoàng thượng, thần thiếp bây giờ không có khẩu vị. Ngày hôm nay nghe cung nữ Tử Hòe Điện nói, Thái tử sáng sớm nay vừa khóc..."
"Đứa nhỏ mới hơn tháng khóc sướt mướt rất bình thường, hoàng hậu không cần để ở trong lòng."
"Nhưng mà, hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp..." Hoàng hậu nói không được nữa, lấy tay khăn lau nước mắt.
"Nàng muốn đến nhìn Thái tử, trẫm có thể cùng đi với nàng."
"Hoàng thượng, không thể đem Thái tử trở về ở mấy ngày sao?"
Đông Phương Thần nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, buông đũa xuống, "Trẫm có còn chuyện, về thư phòng trước. Hoàng hậu tối nay nghỉ ngơi sớm chút."
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu nhìn bóng lưng Đông Phương Thần rời xa, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Cung nữ tâm phúc lại gần, nói: "Nương nương, hoàng thượng vẫn là thiên vị quốc sư, chúng ta nên làm gì?"
"Bổn cung hoài nghi hoàng thượng là cố ý." Hoàng hậu lạnh lùng nói, "Đã sớm nghe nói hoàng thượng cùng quốc sư từng có một đoạn tình, thế nhưng Lam Phong không tha cho một 'Nam hậu' hay là 'Nam phi', mới... Có người nói, hoàng thượng chậm chạp không lập hậu, cũng là vì quốc sư. Trước đây hoàng thượng vì để tránh cho lời đàm tiếu, còn có chừng mực, sẽ chủ động cùng quốc sư giữ một khoảng cách. Hiện tại thì tốt rồi, Thái tử ở Tử Hòe Điện, hoàng thượng có thể..."
Cung nữ sầm mặt lại, "Có thể danh đi thăm Thái tử cùng quốc sư ở bên nhau?"
Hoàng hậu chậm rãi gật gật đầu.
"Vậy làm sao bây giờ đâu?" Cung nữ sốt ruột nói, "Quốc sư am hiểu các loại trùng độc, vạn nhất hoàng thượng bị hắn làm cho mê hoặc, chuyện nam hậu này không chừng..."
Hoàng hậu gằn từng chữ: "Nếu hoàng thượng không dựa dẫm được, chúng ta nhất định phải tìm người khác."
Cung nữ trầm ngâm một hồi, "Ý hoàng hậu là?"
"Lợi dụng nàng và Đại tướng quân là tình cũ?" Lăng An Tu kinh ngạc nói.
"Không sai. Lời đồn đại hoàng hậu trước khi tiến cung, đã cùng Đại tướng quân từng có một đoạn tư tình. Đương nhiên, đây chỉ là đồn đại, sự thực cụ thể hẳn cũng chỉ có người trong cuộc rõ ràng."
Lăng An Tu suy nghĩ một chút, nói: "Coi như bọn họ có chuyện kia thì cũng chỉ là chuyện đã qua."
"Cũng không ai biết ý nghĩ nội tâm hiện tại của bọn họ." Tiểu An dùng ít từ nhất có thể nói, "Chỉ cần một chút manh mối của bọn họ, anh có thể..."
Lăng An Tu dứt khoát nói: "Được, vậy chúng ta liền xem Hoàng hậu nương nương đến tột cùng sẽ hành động gì đi." Nói xong, Lăng An Tu không nhịn được thở dài.
Tiểu An hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi đang nghĩ, chúng ta có phải quá chú tâm cái trước mắt hay không. Dù sao nóng ruột ăn không hết đậu phụ nóng."
"Đây là đang một thế giới hoàn toàn xa lạ, chúng ta không biết thế giới này sinh tồn và phát triển như thế nào, đối chúng ta mà nói, sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi trở lại mới là thượng sách. Hơn nữa, tôi còn có một tin tốt nói cho anh."
Lăng An Tu nhìn Tiểu An liếc mắt một cái, "Tin tốt của cậu vượt quá ba trăm chữ thì không cần nói."
"..."
"Thôi, cậu vẫn là nói đi, cái bộ dáng muốn nói này thì."
"Công việc phá giải hệ thông có thể nói là mỗi khắc mỗi giây tôi đều đang tiến hành, đương nhiên ở thế giới này tôi tạm dừng công việc, bởi vì..."
"Nói trọng điểm!"
"Tôi đã phá giải 80% hệ thống, tôi nghĩ lại cần thời gian một hoặc hai nhiệm vụ nữa là có thể hoàn toàn phá giải. Đến lúc đó, anh có thể trở về thế giới của mình, hơn nữa bởi tôi tìm được phương pháp đánh vỡ kết giới của mỗi thế giới song song, anh còn có thể tùy ý dừng lại tại bất kỳ thế giới nào đã trải qua bất kể bao lâu."
Lăng An Tu bỏ ra một hồi tiêu hóa lời Tiểu An nói, nửa ngày, hắn mới khó có thể tin nói: "Ý của cậu là, tôi có thể tùy ý xuyên qua? Ví dụ ngày hôm nay tôi muốn làm ca sĩ, liền đi thế giới thứ hai; ngày mai muốn sinh con, liền đi thế giới thứ ba; muốn về nhà bất cứ lúc nào cũng có thể trở về..."
Tiểu An hướng Lăng An Tu giơ ngón tay cái lên, "Anh hiểu rất đúng, anh rất thông minh."
"..."
Nhìn thấy biểu tình Lăng An Tu có chút đờ đẫn, Tiểu An lo âu hỏi: "Anh không sao chứ?"
"..."
"An Tu?"
"Chúng ta còn đang chờ cái gì?! Nhanh chóng đem nhiệm vụ này hoàn thành!" Lăng An Tu quả thực có chút cuồng loạn, hình tượng cao quý hờ hững quét một cái sạch sành sanh.
Tiểu An liếc mắt, "Cho nên, bây giờ anh còn cảm thấy chúng ta chỉ vì cái trước mắt, nóng ruột ăn nổi đậu hủ nóng không?"
Kích động xong Lăng An Tu mới ý thức được vừa rồi mình có chút thất thố, bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Chuyện cụ thể vẫn là cần phân tích cụ thể."
Tiểu An: "..."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
*
Đại tướng quân Lam Phong quốc Lý Siêu thấp thỏm bất an đi phía sau Đông Phương Thần, mỗi một câu nói của Đông Phương Thần, gã đều muốn kinh hồn bạt vía một lần. Nhưng mà, không thể a... Hoàng đế làm sao có khả năng biết chuyện đêm qua gã cùng hoàng hậu bí mật gặp mặt? Gã rõ ràng an bài rất tốt, gã có thể khẳng định, trừ gã và hoàng hậu cùng một ít tâm phúc, không có ai biết chuyện này.
Lý Siêu hồi tưởng lại hoàng hậu thẹn thùng đêm qua, tâm liền là một trận kinh hoàng. Lý Siêu không ngốc, gã biết mình cùng hoàng hậu là tuyệt đối không thể, biết thì biết đấy, có thể khống chế chính mình hay không lại là một chuyện khác. Kỳ thực đêm qua gã và hoàng hậu cũng không làm chuyện đại bất kính gì, chỉ là dắt tay, sau khi nói chuyện xong thì ôm một cái... Thế nhưng, Lý Siêu biết rõ, chỉ hai cái hành động này, gã chết mười lần cũng không đủ.
"Ái khanh."
Lý Siêu vội hỏi: "Bệ hạ."
"Chuyện của hoàng hậu, chắc chắn ngươi cũng biết..."
Lý Siêu gần như sắp muốn ngất đi—— hoàng đế thật sự đã biết rồi? Gã nên làm sao bây giờ? Thong dong chịu chết? Hay là giả bộ cái gì cũng không biết?
"Bệ, bệ hạ, thần không biết." Lý Siêu quyết đoán lựa chọn vế sau, dù sao cái này còn có một chút hi vọng sống. Chỉ là thanh âm gã đều đang run rẩy, cũng không biết hoàng đế nghe có thể hoài nghi hay không.
"Ngươi không biết sao?" Đông Phương Thần chán nản nói, "Hoàng hậu vì chuyện của Thái tử ăn ngủ không yên, từ từ gầy gò, đã truyền khắp trong cung."
Lý Siêu ở trong lòng nặng nề thở phào nhẹ nhõm, "Mong rằng hoàng hậu có thể bảo trọng phượng thể."
"Trẫm cũng cho thái y xem qua, chỉ là bệnh của nàng, mấu chốt ở chỗ tâm bệnh. Nếu như không thể đem hoàng tử trở lại bên người, e rằng vẫn là trị ngọn không trị gốc."
Lý Siêu tâm trạng hiểu rõ, "Bệ hạ, nếu thần có thể giúp một tay, thần nhất định vạn chết không từ!"
"Ái khanh, trung thành của ngươi khiến trẫm thật là vui mừng." Đông Phương Thần dừng bước lại, ánh mắt rơi vào khoảng vô định, "Ái khanh, chắc chắn ngươi cũng biết, quốc sư là đệ nhất công thần của ta, cả gia tộc hắn, đều là ân nhân cứu mạng trẫm."
"Thần biết."
"Trẫm cũng từng hạ xuống chiếu thư, chiêu cáo thiên hạ "Thiên hạ của trẫm, cùng quốc sư cộng hưởng", nếu như quốc sư ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì, trẫm nhất định không thể có bất kỳ quan hệ gì. Ý của trẫm, ngươi hiểu chưa?"
Lý Siêu quỳ xuống trước Đông Phương Thần, "Thần, lĩnh chỉ!"
"Còn có, chuyện này, trẫm không hy vọng có người thứ ba biết."
"Thần đã rõ."
Đông Phương Thần có chút mỏi mệt gật gật đầu, "Ngươi đi xuống đi."
"Thần xin cáo lui."
Lý Siêu đi rồi, Đông Phương Thần cũng đuổi cung nữ cùng thị vệ bên cạnh y, một mình bước chậm trong ngự hoa viên. Dương quang ngày hạ phá lệ gay gắt, làm cho y có chút không mở mắt ra được.
Nhưng trong lòng y lại một mảnh lạnh giá.
Chuyện này, y đã có kế hoạch đã lâu rồi, lại chậm chạp không dám động thủ. Đối với y mà nói, Lăng An Tu là một trở ngại, là vết nhơ trong nhân sinh hoàn mỹ của y! Y ảo tưởng vô số lần, cuối cùng sẽ có một ngày, y muốn trước khi Lăng An Tu chết, từng câu từng chữ nói cho hắn biết: "Lăng An Tu, nữ nhân trẫm yêu nhất, con trai duy nhất của trẫm, hi vọng tương lai của Lam Phong, tuyệt đối không thể hủy ở trong tay ngươi! Ngươi còn thật sự coi chính mình là quan trọng? Nếu không phải khả năng đặc biệt kia của ngươi, trẫm làm sao sẽ cùng một nam nhân làm ra cái chuyện kinh tởm như vậy? Ngươi cho rằng khoác lên nữ trang, trẫm sẽ nhìn ngươi thêm một cái? Trẫm nói cho ngươi biết, trẫm nhìn ngươi thêm một cái đều sẽ cảm thấy buồn nôn! Muốn nhi tử của ta? Đi chết đi!"
Nhưng mà, Đông Phương Thần sờ sờ lồng ngực của mình, tại sao cho dù là trong ảo tưởng nói những câu nói này, trong lúc vui vẻ, trong lòng vẫn là từng trận đau nhức?
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Hết cương 94
Nguyệt Kiều: Ôi chương này nó dài thật ó ? Lịch cố định đăng chương mới sẽ vào thứ 4 hàng tuần nha. Dạo này deadline dí bục mặt mình rồi hic. ?Dành ra được mỗi thứ 4 làm. Cũng sắp hết chính truyện rồi huraaaaa!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.