Edit: Nguyệt Kiều 
Cốc Xuyên không nghĩ tới, Lăng An Tu sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên là: "Hắn đã chết chưa?" 
Cốc Xuyên biết đến hắn chỉ là Sùng Tịnh Chi, vừa định trả lời, Lăng An Tu lên tiếng: "Đừng để hắn chết." 
"Tại sao?" Cốc Xuyên theo bản năng hỏi. 
Lăng An Tu hờ hững, "Bởi vì đối với hắn mà nói, sống so với chết thống khổ hơn nhiều." 
Cốc Xuyên lẳng lặng nhìn thanh niên tuấn mỹ đang che mắt ở phía trước, đột nhiên cảm thấy hắn dường như đã thay đổi, liền phảng phất một suy nghĩ."An Tu, anh có phải là đặc biệt hận hắn, cũng đặc biệt hận em?" 
Lăng An Tu trong mắt vô cùng bình tĩnh."Kỳ thực, rất tốt. Đây chỉ là nhiệm vụ của anh, không có quan hệ tình cảm." 
Cốc Xuyên đầu óc mơ hồ. 
Lăng An Tu lẩm bẩm nói, như là đang lầm bầm lầu bầu: "Thực sự là buồn cười, tôi cư nhiên suy xét vì em mà lưu lại nơi này cái thế giới bẩn thỉu này. Tôi quả nhiên vẫn là quá dễ dàng bị tình cảm ngáng chân." 
Cốc Xuyên tuy rằng không biết Lăng An Tu đang nói cái gì, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy được bất an. Lăng An Tu không có đánh hắn, không có mắng hắn, thậm chí không có chất vấn hắn, Lăng An Tu biểu hiện thật giống như hoàn toàn không để ý. 
Không để ý sao? Lăng An Tu không lại quan tâm chính mình, Cốc Xuyên ngẫm lại, đều cảm thấy được vạn phần đau lòng. 
"An Tu." Cốc Xuyên nắm tay Lăng An Tu, một đôi mắt to vô tội nhìn hắn."Em có thể giải thích." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhat-dinh-phai-nguoc/909547/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.