Hạ Hi còn chưa mở mắt, dạ dày đã co thắt dữ dội, đau đớn tựa tra tấn khiến cậu gần như ngạt thở, cuộn mình ôm chặt bụng, cả người cậu nhễ nhại mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu, xương gò má nhô cao, đôi mắt ảm đạm không còn nét rạng rỡ thường ngày.
Cơn đau kéo dài hơn một tiếng, trong lúc ấy cậu đã ngất xỉu. Ý thức mê man như thể sa lầy, thậm chí chẳng thể suy nghĩ nổi.
Một lát sau Hạ
Hi vật lộn mãi mới có thể bò dậy, cậu lảo đảo đi đến bên bàn trà, bàn tay run rẩy cầm không cốc cũng không xong, cậu mặc kệ nước đổ lung tung, vẫn cứ dốc vào miệng, hơi thở gấp gáp, một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Hạ Hi mệt mỏi xụi lơ trên mặt đất, ngỡ ngàng nhìn hai bàn tay mình, nhất thời không thể hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra.
Đáng ra lúc này cậu đã chết rồi.
Ngày Hạ Hi nhảy lầu tự sát, cậu mặc quần áo tù nhân, từ tầng 7 nhảy xuống không chút do dự, đoạn tuyệt tương lai của chính mình, đợi đến lúc có người phát hiện thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Vậy bây giờ là sao? Tâm trí cậu hoạt động hết công suất, đây quả thực là căn phòng cậu ở trước khi vào tù, trang trí giản đơn, vắng vẻ không chút hơi người, cậu đang mặc bộ áo ngủ màu trắng lấm tấm vết bẩn. Hạ Hi ngồi im băn khoăn, khung cảnh hiện tại rất quen thuộc, từng thời điểm ùa về trong trí nhớ của cậu, bàn tay từ từ siết chặt đến nỗi lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-muon-tai-hon-voi-toi/175451/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.