Khi Hạ Hi quay lại trường quay thì bắt đầu chuỗi ngày quay phim tới thâu đêm, mấy ngày cậu rời đi phần diễn ở thành phố B đã kết thúc, lịch trình kế tiếp của cậu chặt chẽ đến mức một cây kim cũng không chen nổi. Nhưng sự bận rộn hiện tại lại khiến cậu cảm thấy không cần phân tam đến chuyện khác, trí óc đều bị chuyện quay phim chiếm đoạt, nhưng hôm nay lại là một ngày bình yên hiếm thấy. Hạ Hi và Kỷ Thư Nhan có một cảnh diễn. Kịch bản gốc miêu tả như sau: > bầu trời xám xịt, sương trắng che phủ khắp bầu trời, nơi phương xa bỗng xuất hiện tia sáng nơi đại môn. > đặc tả: khung cửa khắc hoa văn cổ, bên trong cửa là một mảnh hư vô. > bốn người từ đàng xa chạy tới, đầy người chật vật, màn ảnh kéo xa, phía sau bọn họ là vực thẳm vạn trượng, không lối thoát. > trước cửa, nam nhân buông tiểu cô nương ra, một cô gái tóc ngắn lặng lẽ đến dần tiểu cô nương, nhân cô hội này nhéo nhẹ lên cổ tiểu cô nương. > cô gái tóc ngăn hôi nam nhân mang tiểu cô nương tiến vào cửa. > cuồng phong, sương mù, nam nhân cởi quần áo của tiểu cô nương ra, cuộn lại rồi ném sang một bên. Cảnh này quay vào lúc hoàng hôn, âm thanh, ánh sáng, thiết bị đã sẵn sàng, diễn viên vào chỗ. Hạ Hi lau đi mồ hôi trên mặt, cậu gần như tuyệt vọng nhìn ba tòa nhà trước mặt, bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ mới tìm đến được nơi này lại phát hiện không có đường đi vào. Vẻ mặt an tình văn tuyệt vọng: “Nếu như tiến sai cửa sẽ như thế nào?” “Sẽ chết.” “Không ai biết đường ư!” “Không, người đã gợi ý cho chúng ta, nếu không có cô ta, chúng ta đã không tìm được nơi này.” “Chủ nhân giấc mơ?” “Đại khái… ” Hạ Hi còn chưa nói hết bỗng nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát lên: “Thư Ly Nhạn, cô làm gì____” Ánh mắt Kỷ Thư Nhan rất điên cuồng, hai tay cô ta bóp lấy cổ Tiểu Linh, nhe răng cười nói: “Không cần là quá như vậy, các ngươi cứ chọn lấy một cánh cửa rồi đi vào không phải là xong sao.” “Buông ra Tiểu Linh!” “Mau đi vào, nếu không ta giết cô ta!” Tiểu linh hoảng sợ khóc ròng: “Ba Ba…” Hạ Hi lập tức trấn an: “Đừng sợ.” cậu nói xong liền quay đầu nhìn về phía cánh cửa: “Chúng tôi đi vào cô sẽ thả Tiểu Linh đúng không?” “Đúng.” Hạ Hi cùng Yên Tĩnh Văn chọn lấy cánh cửa bên trái, đây là cánh cửa gần vị trí Kỷ Thư Nhan nhất, cậu liếc nhìn yên tĩnh văn một cái, sau đó hai người cùng nhau nhấc chân. Ánh mắt Kỷ Thư Nhan gắt gao nhìn chằm chằm hai người, cô ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ quỷ quái này, sống chết của kẻ khác thì có liên quan gì đâu nhưng lúc Hạ Hi đặt chân vào cánh cửa cậu đột nhiên xoay người lại, một ngọn dao cắt ngang đốt ngón tay Kỷ Thư Nhan khiến cô ta không kịp phản ứng, đau đớn vô cùng khiến cô ta không cách nào cố sức. Nhân cơ hội đó Hạ Hi ôm lấy cổ Tiểu Linh, thêm một cước đá bay Kỷ Thư Nhan ra ngoài. Kỷ Thư Nhan ôm chặt bụng, vẻ mặt thống khổ. “Cut_____” đạo diễn hô: “Nghỉ ngơi mười phút, chuẩn bị đạo cụ cảnh tiếp theo.” Hạ Hi vừa mới chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi đã thấy Khương Liêm gấp gáp chạy đến: “Hạ Hi, có chuyện không ổn.” “Làm sao vậy?” Khương liêm kéo Hạ Hi sang một bên: “Cậu xem video này đi.” Hạ Hi bối rối cầm lấy Ipad, Khương liêm ít khi nào khẩn trương như vậy khiễn cậu có dự cảm không ổn. Tiêu đề là “Hạ Hi dọa đánh nữ diễn viên cùng đoàn làm phim.” Từ trong đến ngoài đều lộ bầu không khí u ám. 00:05 phút. Hạ Hi nắm tóc Kỷ Thư Nhan khiến đối phương ngẩng đầu lên, vẻ mặt Kỷ Thư Nhan thống khổ, quần áo cô ta xộc xệch, điều này làm cho tư thế của hai người có vẻ đối lập, khoảng cách chụp ảnh cũng không xa, chí ít vẫn nghe được đoạn đối thoại một cách rõ ràng “Kỷ Thư Nhan, tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi tìm được sự thật.” “Cô nên hiểu rõ thân phận của mình, đắc tội với tôi cô cũng không tốt đẹp gì đâu.” “Tôi có thể khiến cô mất đi tất cả, thậm chí biến mất khỏi giới giải trí.” “…” 00:40 phút. Khí thế Hạ Hi vô cùng áp bách, lạnh lùng nói: “Đừng tiếp tục gây chuyện nữa, nếu không cô nhất định phải hối hận.” 01:15 phút. Hạ Hi bước về phía trước, Kỷ Thư Nhan giống như bị dọa không động đậy nổi. Hạ Hi xem xong video liền đưa ipad lại cho khương liêm, trấn an nói: “Video này là ai tung lên? Có điều tra được cái gì không?” “Là một nick trên weibo, hắn vừa tung lên đã xóa tuy nhiên cộng đồng mạng đã phát lại, tạm thời chưa điều tra được là ai. Thông tin hắn có được đềun là giả, nhưng mà khéo cái là một tòa soạn báo đã sớm phát hành một ban tin sáng nay, điều này chứng tỏ chúng đã sớm có được video, tôi hoài nghi kẻ này và cậu có quan hệ.” Hạ Hi gật đầu: “Mọi người phản ứng như thế nào?” “Không quá tệ nhưng nhất định là không tốt, đại đa số fan trên mạng đều tin tưởng nhân phẩm cậu, cho rằng Kỷ Thư Nhan cố ý lăng xe, còn một số bộ phận thì mắng chửi xối xa, tốt nhất bây giờ cậu không nên lên weibo.” “Truyền thông thì sao?” Vẻ mặt khương liêm quái dị. “Làm sao vậy?” “Trước khi công ty đứng ra giải quyết đã có người xử lý xong rồi.” “…..” Hạ Hi xoa xoa ấn đường: “Rồi, tôi đã biết.” Khương liêm dặn dò: “Sau này gặp phải cô ta phải đi thẳng, đừng có mà cãi nhau với cô ta, ả chỉ muốn lợi dụng cậu để nổi tiếng thôi.” Kỷ Thư Nhan vừa quay phim xong liền đi đến bên cạnh đạo diễn, chẳng biết nói cái gì khiến đạo diễn hài lòng vậy, Hạ Hi nhìn thoáng qua, cười lạnh nói: “Cô ta đã đạt được mục đích.” Kỷ Thư Nhan đã đạt được mục đích? Đương nhiên không có, từ sáng sớm đến tận bây giờ, người xem video hoàn toàn không phát hỏa như cô ta nghĩ, báo chí bị gián đoạn, bình luận của truyền thông bị cắt bỏ, ngoài trừ một số cộng đồng mạng còn đang bình luận, video này gần như bị ném xuống biển. Câu chuyện của cô ta đã thu hút được cảm tình của một số người nhưng cũng nhận được không ít bình luận ác ý. Kỷ Thư Nhan nằm trên giường, cô ta chăm chú xem từng bình luận mới trên weibo. Náo nhiệt: nhân phẩm Hạ Hi thật kém, trước đây tôi còn nghĩ hắn là một người ấm áp, không ngờ được còn ra tay đánh phụ nữ. Trong sông một con vịt: Kỷ Thư Nhan muốn lăng xê thì cố, sao không chết luôn đi, tôi sẽ thắp nến chô cô [ ngọn nến ]. Người qua đường giáp: không thích Hạ Hi. Người qua đường hai: cô nương làm như bị thương nặng lắm ý, nhân phẩm Hạ Hi rất tốt đối với fan càng tốt, thỉnh thoảng không nên dùng cách này làm tổn thương anh ấy. … Ninh Hạ: Hạ Hi cút khỏi giới giải trí đi! … Kỷ Thư Nhan nổi giận đùng dùng gọi một cú điện thoại, sau đó nôn nóng đi lại không thôi. Điện thoại được tiếp, cô ta liền tức giận nói: “Đây là hiệu quả anh nói sao? Tôi bị điên mới đi tin anh, anh có dân mạng nguyền rủa tôi thế nào không!” “Cô còn tin mấy cái này sao? Mấy đứa nói cô chết đi, cô thực sự chết đi à?” “Tôi không quan tâm, anh phải nghĩ cách thay đổi video.” Kỷ Thư Nhan thấp giọng uy hiếp: “Đừng quên chúng ta đang ở trên một con thuyền, nếu như tôi tiết lộ anh…” “Tôi khuyên cô không nên làm vậy, trừ khi cô muốn hủy hoại tương lai chính mình.” “Vậy nhanh nghĩ cách!” “Đã biết, cô gấp cái gì.” Đối phương cúp điện thoại rồi, Kỷ Thư Nhan bị cơn mưa to làm cho càng phiền muộn, cô ta đẩy cửa sổ ra nhìn thấy dưới sân đã bị nước bao phủ. Kỷ Thư Nhan xoay người lại trên giường, sau đó đăng một trạng thái lên weibo. Kỷ Thư Nhan: tôi sẽ chứng minh cho mình. Cô ta nằm trên giường nhưng tâm trạng không thể nào ổn định được, một lát sau một nhân viên phục vụ gõ cửa nhiều lần, ả nhịn không được nói: “Chuyện gì?” Nhân viên phục vụ lễ phép cười nói: “Kỷ tiểu thư, có người chờ cô dưới lầu nói có chuyện rất quan trọng.” Cô ta xoay người về phía điện thoại, quả nhiên là bị làm khó dễ. “Không rảnh.” “Được rồi, vậy tôi đi thuyết phục người kia.” “Chờ một chút. ” Kỷ Thư Nhan hỏi, “Hắn nói chuyện gì vậy?” “Hình như hắn nói cái gì về video, còn muốn giao cho cô cái gì nữa.” “Tôi sẽ đi.” Kỷ Thư Nhan nhanh chóng khoác một cái áo, còn đeo thêm kính đen rồi mới ra ngoài. Tuy rằng tên tuổi của ả không nhiều nhưng cũng thường xuyên bị quấy rầy, ả hưởng thụ cảm giác bị người khác theo đuổi rồi làm ra dáng vẻ cao ngạo. Kỷ Thư Nhan đi thang máy xuống lầu một, ả mượn một chiếc dù sau đó miễn cưỡng gọi người đang ở đàng xa đến, mưa ngày càng lớn cô ả cẩn thận từng tí tránh từng giọt nước như sợ làm ướt giày mình. Cô ta đến gần người kia, không nhịn được hỏi: “Anh là ai?” Giọng của gã như bị tịt mũi vọng lại: “Tôi có cái muốn đem cho cô.” “Hắn phái anh đến sao?” “Đúng vậy.” Kỷ Thư Nhan cười xùy một tiếng: “Giả bộ thần bí làm quái gì, nhanh lấy ra đây, anh có thể đi.” “Đồ này rất quan trọng, tôi không dám mang theo bên người.” “Rốt cuộc là cái gì?” “Cô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.” Người nọ gật đầu xoay người đi ra ngoài: “Đi theo tôi.” Đó là một dã đàn ông có vóc dáng cao gầy, so với cô ả không cách biệt lớn lắm, hắn mặc áo mưa lại đột một chiếc mũ, cả khuôn mặt hầu như bị che khất, chân trái bị tật đi cà thọt, lúc đi đường có vài phần buồn cười. Kỷ Thư Nhan do dự một chút nhưng cũng không hoài nghi thân phân của đối phương, cô ả chọn đi theo hắn. “Phải ngồi xe sao?” “Xa một chút.” “Đi, tôi muốn xem rốt cuộc hắn muốn cho tôi xem cái gì.” Gã đem áo mưa vứt ra phía sau rồi lái xe rời khỏi khách sạn, lúc đầu hắn còn đi theo đường lớn, càng về sau toàn đi đường nhỏ, đường rất hẹp, cây cối hai bên va quệt vào xe tạo thành những vết rách dài. Ngoài cửa sổ mua gió không ngừng, Kỷ Thư Nhan đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. “Còn chưa tới sao?” “Nhanh.” “Tôi không đi nữa.” kỷ thư nhân giẫn dữ hét lên: “Bây giờ lái xe về, đồ kia đem lại cho tôi sau!” Gã ngoảnh mặt làm ngơ. Kỷ Thư Nhan lạnh lùng nói: “Xe đỗ, xe đỗ! Tôi muốn đi xuống!” Đột nhiên gã lái xe với tốc độ nhanh hơn, Kỷ Thư Nhan nhận ra được điều không phải lập tức nắm lấy quần áo của gã làm cho gã bị mất phương hướng. đột nhiên đầu xe đụng phải một cái cây bên đường, bên cạnh cây cổ thụ là một gò núi nhỏ bị nước mưa rửa trôi trở nên nhão nhoẹt, khi gã va chạm phải, xe liền sập mạnh xuống, hơn nửa đầu xe bị bùn bao trùm. Kỷ Thư Nhan hét lên một tiếng chói tai, cô ta cố sức kéo cửa xe sau đó lao ra ngoài như điên. Đáng tiếc cho ả đã bị kéo lại bởi gã đàn ông đuổi sát theo sau mà ngã sấp xuống đống bùn, từ tóc tai đến quần áo xa hoa đều bị dính bước bẩn, tóc mái còn bật ngược lên trên trán thoạt nhìn đặc biệt buồn cười. Gã đàn ông đứng dưới mưa nhìn cô ả từ trên cao xuống, sau đó hắn lấy điện thoại Kỷ Thư Nhan lại, giọng khàn khàn nói: “Cô gọi điện thoại cho Hạ Hi.” Kỷ Thư Nhan sợ đến mức choáng váng, cô ta ngồi dưới đất liều mạng lùi về phía sau, lớp trang điểm trên mặt bị mưa xối xô lệch như cái mặt nạ. “Nhanh! Gọi điện thoại!” Kỷ Thư Nhan run rẩy nhận lấy di động, mang theo giọng nức nở: “Được, tôi goi, toi gọi bây giờ.” Tay ả dính nước mưa, lạnh đến đông cứng, đầu óc sợ hãi đến trống rỗng khiến ả tìm một hồi lâu, giọng càng run rẩy: “Tôi…tôi không có số Hạ Hi.” “Tao nhớ, mày nhấn đi.” Kỷ Thư Nhan gọi điện thoại, gã đàn ông đi đến bên cạnh cô ta, ghé sát vào nói: “Tao nói một câu, mày cũng nói theo một câu.” Kỷ Thư Nhan liều mạng gật đầu. Điện thoại được chuyển đến, giọng Hạ Hi trong tiếng mưa rời càng đột ngột: “Xin chào.” Người đàn ông hạ giọng: “Tôi là Kỷ Thư Nhan, bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn hàn huyên trò truyện với anh một chút.” Hạ Hi cự tuyệt, cậu nói: “Nói qua điện thoại không tiện, lẽ nào cô không muốn biết chân tướng sao?” “Thế nào? Anh sợ tôi không dám đến sao?” “Đúng vậy, cô đến tôi liền nói tất cả cho cô biết, cô nhất định cảm thấy hứng thú, cơ hội chỉ có một lần.” “Được, tôi chờ anh.” Kỷ Thư Nhan cúp điện thoại liền lùi ra sau vài nước, cô ta cẩn thận nhìn chằm chằm gã đàn ông nói: “Bây giờ tôi có thể đi chưa?” “Chưa, chờ hắn đến đã.” “Anh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?” “Chuyện này không liên quan đến cô.” Kỷ Thư Nhan co rúc một bên, xung quanh tối mù hầu như chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của một người bên đường, âm thanh mưa rơi bao trùm lên tất cả. cô ta đang ở một rừng cây không có người, ả hiểu rõ nếu bây giờ mình hô cứu mạng cũng chẳng ai nghe thấy được, điều duy nhất có thể làm chính là tận lực bảo toàn tính mạng của mình. Chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất. Nhưng trong lúc cô ta run run đứng tựa vào cây đại thụ, gã đàn ông lặng lẽ đi đến gần ả, ý muốn đánh ngất Kỷ Thư Nhan. Tuy nhiên Kỷ Thư Nhan lại tung một cước lên người đối hương, cô ả tựa hồ chờ giây phút này lâu lắm rồi, ngay cả liếc mắt cũng không dám chỉ dám liều mạng chạy về phía trước, lầy lội cũng được, cây cối cũng được, cái gì cũng không cần để ý, cô ta không muốn chết, cô ta phải sống. Cô ả không dám cam đoan người này sẽ không giết mình. Gã nhanh chóng bắt được cô ả, Kỷ Thư Nhan xoay người lại dùng móng tay hung hăng cào vào mặt gã. Co ta đã thành công để lại trên mặt gã vài vết máu, gã tựa như thẹn quá thanhg giận, tát mạnh vào má Kỷ Thư Nhan đang đúng không vững, một đấm lại một đá vung lên, kỷ thư nhân chỉ còn cách kêu cứu. càng ngày âm thanh càng trở nên yếu ớt, gã vẫn không bỏ qua cho vừa đuổi vừa đánh, không chút lưu tình phát tiết phẫn nộ của mình. Kỷ Thư Nhan nhanh chóng không còn động đậy nữa, cả người cô ả bị nước bùn bao lấy, ngay cả nét mặt cũng không thể nhận ra rõ ràng. Gã đột nhiên dừng hành động lại mà dùng ngón tay thăm dò hơi thở Kỷ Thư Nhan, sau đó phiền não chửi một tiếng không may rồi. Hắn kéo thân thể Kỷ Thư Nhan cách xa khỏi chiếc ô tô, sau đó liền nhanh chóng phản hồi, hắn không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Hạ Hi còn chờ hắn ở khách sạn, hắn phải nhanh chóng quay lại đó với thời gian ngắn nhất. Gã đi ra khỏi đống bùn rồi nhanh chóng chạy xe lên con đường nhỏ, một lần nữa đội chiếc mũ lưỡi trai đen, vành nón áp sát che kín nửa khuôn mặt. Khi Hạ Hi sửa soạn xong, cậu nhận được một cú điện thoại. “Xin chào ngài Hạ, tôi là tài xế được Kỷ tiểu thư phái đến đón ngài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]