Gần 1h sáng, máy bay đến sân bay thủ đô. 1h 30 phút, hai người được lái xe đưa đến biệt thự Tần gia. Thủ đô mưa to như trút nước, mưa chỉ lớn hơn chứ không thể kém thành phố A được, Hạ Hi nói lái xe chở mình về đã thấy Tần Duệ Lâm bật ô, cúi người nhìn cậu: “A Hi, không bằng đêm nay em ở lại đây đi? Bây giờ mưa lớn quá về dễ bị ướt lắm.” Hạ Hi không khỏi nhíu mày: “Tôi quen ngủ ở nhà mình rồi.” Tần Duệ Lâm thuận miệng nói: “Em đã ở đây nhiều năm rồi chẳng lẽ còn không quen?” Hắn nói xong cũng ý thức được không thích hợp nhưng cũng không có biện pháp rút lại lời, ánh mát Hạ Hi quả nhiên lạnh xuống, tiếp theo nở nụ cười trào phúng. “Nhiều năm hơn nữa tôi cũng không quen sống ở một nơi tồi tệ như thế này.” Tần Duệ Lâm bình tĩnh nhìn Hạ Hi vài giây, sau đó nói với Trùng Tư: “Anh xuống đi.” Chờ lái xe đi rồi, hắn liền tự mình ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa trầm giọng nói: “Anh đưa em về.” Hạ Hi không nói gì. Tần Duệ Lâm đưa Hạ Hi về nhà, trước khi đối phương xuống xe liền hỏi: “Ngày mai có muốn anh đưa Tần Thần về không?” Hạ Hi xuống xe, miễn cưỡng đứng trong mưa, sắc mặt có phần tái nhợt, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đón con lúc tan học.” “Ồ, vậy em phải chú…” Tần Duệ Lâm vốn định nói gì nữa nhưng Hạ Hi đã kéo valy rời đi, lời nói đến bên miệng rồi, cảm xúc thân thiết đột nhiên biến mất chỉ còn lời nói lầm bầm không hề có cảm xúc: “….Ý nghỉ ngơi.” Mưa từ trên trời trút xuống, lao xao như tiếng nhạc vang, Hạ Hi dần dần khuất bóng sau màn mưa đen đặc, hắn nhìn bóng dáng ngày càng xa của cậu, không thể không xuống xe để được thấy rõ hơn một chút, hắn chỉ có một cái ô duy nhất đã đem cho Hạ Hi dùng, còn chính mình người trần không ngừng đi sau cậu, cho đến khi Hạ Hi đi vào trong tòa nhà, bị vách tường nặng nề che lấp hoàn toàn bóng dáng. Trở lại nhà, Hạ Hi tắm rửa xong liền mở máy tính ra bắt đầu xem lịch công tác Khương Liêm gửi cho mình, trong vòng mấy tháng tới lộ trình làm việc của cậu vô cùng dày đặc, mà chủ yếu nhằm vào điện ảnh, quay phim truyền hình, dù sao những phim đó có chu trình chiếu dài ngày, có thể rất hấp dẫn người xem. Trong đó có phim điện ảnh cho Khương Liêm chọn ra tên 《Đi vào giấc mộng》, khác với 《 Tình cảm chân thành 》, 《Đi vào giấc mộng》do biên kịch nổi tiếng Lưu Nhất Minh biên soạn, nội dung phim vô cùng hấp dẫn hồi hộp, đây là đạo diễn từng dành được giải Osanhr cho giải đạo diễn xuất sắc nhất, tổng hợp hết các nhân tố thì 《 đi vào giấc mộng 》ngay từ khi mới xuất hiện đã được truyền thông chú ý mà tuyển diễn viên sắp tới mới càng thêm huyên náo. 《 Đi vào giấc mộng 》 tuyển diễn viên chia làm hai phần, một phần do minh tinh có thực lực đảm nhiệm, một phần khác là đề bạt những người mới. Ở khối minh tinh có thực lực, Hạ Hi là một trong những diễn viên được đề cập đến. Cậu nhìn qua mail Khương Liêm gửi đến, chỉ đơn giản nói rằng bộ phim này có giá trị cao, sau khi cậu phục hồi thì nhanh chóng quyết định, trừ bỏ đoạn này, mail còn gửi kèm theo một đoạn kịch bản ngắn. 《 Đi vào giấc mộng 》 là một bộ phim khoa học viễn tưởng, nó kể về một người cha độc thân đi vào trong giấc mơ cứu lấy con gái mình, bộ phim sẽ xen kẽ những cảnh trong mơ và hiện thực, mà vai diễn Hạ Hi thử chính là người cha độc thân này, ngoài đề cập đến gia đình, bộ phim còn có các yếu tố tình yêu, người cha có thể đi vào trong giấc mơ ít nhiều cũng do năng lực của nữ chính. Bất ngờ lớn nhất của bộ phim chính là những thăng trầm hồi hộp mà người xem không dự đoán được, chẳng hạn như khi người cha nghĩ mình đã thoát khỏi giấc mơ nhưng thực ra hắn vẫn đang nằm mộng, chi tiết nhỏ hơn Hạ Hi tạm thời cũng không biết được, nhưng mà kịch bản vô cùng đặc biệt, ở cuối phim sẽ có chuyển biến bất ngờ, đó chính là âm mưu bí ẩn nhất của bộ phim. Cho dù bộ phim này không do Khương Liêm đặc biệt lựa chọn thì Hạ Hi cũng sẽ không do dự chọn nó là bộ phim kế tiếp, cũng do đạo diễn cùng biên kịch nổi tiếng kết hợp, hơn nữa nội dung phim vô cùng mới mẻ, Hạ Hi mơ hồ có thể dự liệu được doanh thu phòng vé và mức độ nổi tiếng của nó, cậu nhanh chóng gửi cho Khương Liêm một email: “Đây là bộ phim tiếp theo, chị tiếp tục chọn một bộ phim truyền hình nữa, những chương trình khác nếu thấy thích hợp thì tham gia.” Hạ Hi gửi xong email thì một cơn buồn ngủ bỗng dưng kéo đến, cậu đóng máy tính lại, xoay người nằm lên giường. Mấy ngày nay có nhiều chuyện đã xảy ra, hết chuyện này đến chuyện khác làm cho người ta trở tay không kịp, nhất là Tần Duệ Lâm, thân thế của Tần Thần cũng do hắn lung tung mà nghe được, biểu hiện lúc ấy của Hạ Hi rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn mãi bất an lo sợ, nhất là khi cậu nói muốn giữ đứa bé này lại, không biết Tần Duệ Lâm sẽ nghĩ như thế nào? Hắn có cho là mình vì hắn mới lưu đứa bé lại không? Hạ Hi không thể ngăn cản được luồng suy nghĩ hiện lên trong óc mình, cậu phát hiện mình càng muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tần Duệ Lâm, như vậy sẽ không có một đống chuyện rối tung rối mù nữa. Cậu nằm trên giường thật lâu sau đó mới chậm rãi đi vào giấc ngủ. Nhưng mà Tần Duệ Lâm lại có một đêm không ngủ. Hắn liên tục nhớ lại những chuyện cũ, hắn càng hiểu được Hạ Hi yêu hắn đến nhường nào, trái tim hắn không ngừng bị đau xót dày vò, cảm giác ân hận giống như rắn độc chui vào thân thể hắn qua từng lỗ chân lông, lạnh lẽo truyền từ xương sống đến tận tủy não nhưng không thể tìm được cách phóng thích ra ngoài. Hạ Hi làm sao có thể làm được như vậy? Tâm trạng của cậu khi một mình trộm chạy đến thành phố A sinh ra Tần Thần? Khi cậu ôm Tần Thần đến Mỹ lại bị mình cự tuyệt có bao nhiêu tuyệt vọng? Tần Duệ Lâm bị mấy vấn đề này giam cầm chặt chẽ, hắn đau lòng cho Hạ Hi, hắn hận không thể quay về quá khứ, như vậy hắn nhất định sẽ dồn hết sức lực cứu vãn mọi chuyện. Nhưng hết thảy đều đã chậm. Hạ Hi từng có bao nhiêu tuyệt vọng, hiện tại có còn hận hắn nhiều không, Tần Duệ Lâm đột nhiên sợ hãi thật sự, hắn biết được càng nhiều thì càng thấp thỏm lo âu, hắn không biết Hạ Hi có lý do gì để tiếp tục quay lại với hắn nữa. Tần Duệ Lâm lặng thầm không một tiếng động đi đến phòng ngủ Tần Thần, hắn dém chăn, ngồi bên giường, ánh mắt hỗn hợp yêu thương cùng xúc động mạnh mẽ. Coi như Tần Thần không phải là con ruột của hắn đi thì sau này cũng vẫn coi như là con mình, nhưng hai điều đó lại mang ý nghĩa khác nhau, tương lai Tần Thần không chỉ là con của hắn mà còn là con của hắn với Hạ Hi, hắn nghĩ đến những khó khăn của Hạ Hi năm đó để có được đứa con này liền có cảm giác đem Tần Thần ôm vào tay cũng sợ rơi con. Sáng sớm hôm sau, Tần Thần phát hiện Tần Duệ Lâm rất khác thường, không chỉ không ngăn cản hành vi ăn vặt trong thư phòng của nhóc, mà ngược lại còn khuyến khích nhóc làm việc này. Trước kia Tần Duệ Lâm từng dạy nói muốn nhóc cố gắng tự lập, để cho nhóc tự mình thắt dây giày, tự mình sửa soạn cặp sách, sáng nay rất khác thường mà ân cần quan tâm đến nhóc, không chỉ chủ động đẩy đĩa rau về, còn hỏi nhóc có họp khẩu vị không. Ngược lại Tần Thần rất không quen, nhóc lấy tay sờ lên trán Tần Duệ Lâm, kỳ quái nói: “Cha sinh bệnh sao?” “Vì sao lại hỏi như vậy?” “Bởi vì trước đây cha không quan tâm con như vậy.” Tần Duệ Lâm có chút nghẹn lại, đành giải thích: “Cha không quan tâm đến con sao?” “Nhưng không phải quan tâm kiểu thế này.” Tần Thần cắn đũa cân nhắc nên nói thế nào, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên nói: “Không phải có câu nghiêm phụ ra hiếu tử*, cha là nghiêm phụ mà con là hiếu tử.” Chú thích: 严 父出孝子 có nghĩa là cha nghiêm khắc chỉ bảo đến nơi đến chốn sẽ hình thành đứa con ngoan ngoãn, hiếu thuận. Tần Duệ Lâm ngơ ngác một chút: “Con đừng có dát vàng lên mặt mình như vậy được không, được rồi, mau ăn cơm, ăn xong cha sẽ đưa con đến trường.” “Không phải cha không thuận đường sao?” “Cha nghĩ thuận đường liền thuận đường.”= “A…” Tần Duệ Lâm đưa Tần Thần đến trường rồi mới quay lại công ty dự hội nghị, đang trên đường đi đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Vũ Hoan. Tần Duệ Lâm tính toán nhìn màn hình di động một lúc, hắn mới đuổi Quý Tân đi không được bao lâu, Tần Vũ Hoan thật bình thản hơn nhiều sơ với tưởng tượng của hắn. Tần Duệ Lâm cúi đầu alo một tiếng. Giọng nói Tần Vũ Hoan rất ngọt ngào: “Anh, là em.” Tần Duệ Lâm nhớ đến cô “em gái ruột” vênh váo tự đắc của mình, so với bây giờ quả nhiên hoàn toàn khác nhau, hắn tỉnh bơ nói: “Ồ, bây giờ không đi học sao?” “Hôm nay được nghỉ.” Tần Vũ Hoan trầm mặc, tiếp tục hỏi: “Anh, có phải công ty anh xảy ra chuyện gì không? Sao anh đột nhiên lại cắt giảm nhiều nhân viên như vậy?” “Sao lại nhắc đến chuyện này?” “Em có một người bạn học cũng bị cắt giảm lần này cho nên hỏi thăm một chút thôi, anh, anh không nói cho em biết được sao?” “Là như thế đó.” Tần Duệ Lâm cười nói: “Nhưng mà cắt giảm nhân viên là do cấp dưới làm anh cũng không rõ lắm, năm nay em tốt nghiệp đúng không?” Giọng Tần Vũ Hoan nghe không được vui vẻ lắm: “Uhm.” “Trước kia không phải em nói tốt nghiệp sẽ đến làm việc tại Bách Dạ Lệ Nhã sao, anh đã suy nghĩ mộ chút rồi, em vẫn nên bắt đầu từ công việc thấp nhất rồi tiến lên, nếu em đã học tập ở Anh nhiều năm như vậy thì nơi này cũng là cơ hội để phát triển.” Ngụ ý rằng cô nên tiếp tục ở lại Anh đi, không cần đến Mỹ làm gì. Tần Vũ Hoan vội vàng la lên: “Anh, không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao? Dù sao ở Anh em cũng không có vốn lẫn quan hệ.” “Chuyện này không cần lo lắng anh sẽ giúp em, Vũ Hoan, dù sao em cũng là em gái anh không phải sao.” Tần Duệ Lâm đè nặng lên hai chữ em gái, ngữ khí lạnh đến thấu xương. Tần Vũ Hoan trầm mặc một hồi, lần nữa mở miệng giọng nói đã cực kỳ mềm mại êm tai, cô làm nũng nói: “Anh, em đến Bách Dạ Lệ Nhã được không? Nơi đó có anh cùng cha em cũng nhanh chóng học được nhiều thứ, anh không thể không đồng ý với em nha, anh…” Tần Duệ Lâm thật muốn khen cái tài diễn xuất của cô nàng, lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, cứ làm như lời đã định đi, anh còn có việc cúp máy trước đây.” Hắn không chờ Tần Vũ Hoan trả lời đã vội cúp máy. ____________________________ Chín giờ sáng, Hạ Hi bị cuộc gọi đến của Khương Liêm làm cho bừng tỉnh, cậu giãy dụa từ trên giường xuống, khi cầm điện thoại đã tiếp tục nằm lại trên giường. Cậu nhắm mắt lại, giọng nói còn mang theo tiếng của người chưa tỉnh ngủ hẳn: “Chào buổi sáng…” Khương Liêm cười lạnh nói: “Đã chín giờ sáng rồi còn sớm gì, mau ra mở cửa.” Hạ Hi xoa nhẹ mày: “Không có gì thì em tiếp tục ngủ đây.” “Dạ dày cậu không đau à, mau tới mở cửa, tôi mang theo bữa sáng đây này, cậu ăn xong rồi ngủ cũng được mà.” Hạ Hi nhắm mắt lại sờ soạng hai bên giường một chút, bắt đắc dĩ từ chối chị nói: “Không được, tôi không dậy nổi, chị ăn tước đi, tôi cúp máy đây.” Khương Liêm nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi, chỉ đành mang theo bữa sáng xuống lầu. Hạ Hi ngủ đến tận xế chiều mới tỉnh lại, vừa lúc Khương Liêm gọi điện thoại đến, cậu liền nói đối phương mang một phần thức ăn nhanh đến đây khiến Khương Liêm tức giận đến phát điên, cuối cùng vẫn chịu mệt đóng gói mang đồ ăn lên, ba món ăn một món canh, dinh dưỡng coi như đầy đủ. Khi Khương Liêm nhìn thấy Hạ Hi có chút không đành lòng nhìn thẳng: “Nửa đêm qua cậu biến thành siêu nhân đi cứu vớt thế giới sao?” “Phải.” Hạ Hi gật đầu: “Đáng tiếc mưa lớn quá, em bay được nửa đường đành quay trở về.” Khương Liêm nhìn thật kỹ: “May mắn có thể dùng che khuất điểm, ba giờ chiều nay có buổi thử vai, tôi hẹn đạo diễn trước rồi.” “Vội vậy sao?” “《 Đi vào giấc mộng 》 cuối tuần khởi động máy, cậu không về tôi cũng phải giục quay về, đạo diễn đã nói trước chờ cậu về rồi mới tiếp tục thử vai, nhưng cậu đã quay lại rồi thì hôm nay đến thử vai cùng các diễn viên khác đi, đỡ phải bị người ta nói cậu cậy to.” “Còn có người nào nữa?” “Diễn viên chính có năm người, cậu, nữ chính An Văn, đóng vai con gái là Tiểu Linh, vai cảnh sát là Quách Nghệ Đạt, còn bạn gái của cảnh sát Tô Ngọc Thiến, ngoại trừ An Văn, Quách Nghệ Đạt, những người khác đều mới cả, bé gái là do đạo diễn tuyển chọn cũng ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa còn có tài năng diễn xuất trời ban.” Hạ Hi liếc nhìn chị một cái: “Tình mẹ ngập tràn rồi sao?” Khương Liêm thề son sắt nói: “Tôi dám cam đoan, con của cậu nếu nhìn thấy Tiểu Linh nhất định sẽ nhất kiến chung tình với nó.” “Chị có bệnh không, con em mới 7 tuổi.” “7 tuổi thì làm sao, tôi lúc còn ở mẫu giáo đã theo đuổi một đống diễn viên nổi tiếng!” “Đừng đánh đồng nó với chị.” 《 Nhập hí 》 việc thử vai được tiến hành tại phòng đạo diễn, Hạ Hi cơ hồ đến đúng lúc bắt đầu, khi cậu vào phòng hóa trang thì người khác đã vào chỗ rồi, trong khi đó bé gái Khương Liêm nói đang tò mò nhìn cậu, Hạ Hi cười với bé một chút, sau đó liền chào hỏi với những người khác. An Văn, năm trước dựa vào một bộ phim cổ trang cung đình mà nhanh chóng nổi tiếng, sau đó tham gia nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, cô rất xinh đẹp, dáng người không tồi, tuy rằng ngoài mặt tương đối anho lãnh nhưng khi mở miệng nói chuyện lại tạo cảm giác rất ôn hòa với người khác. Quách Nghệ Đạt, là một diễn viên hạng hai, đây là lần đầu tiên Hạ Hi gặp mặt hắn, nhưng mà thái độ của Quách Nghệ Đạt khá nhiệt tình, cậu còn chưa mở miệng, hắn đã thao thao bất tuyệt giới thiệu. Tô Ngọc Thiến, người mới, vẻ ngoài ôn nhu, tính cách dịu dàng. Tiểu Linh —— “Anh diễn vai ba ba của em sao?” Tiểu Linh ngửa đầu ngây thơ hỏi, ngũ quan bé thực sự rất được, có thể nhìn ra được là người trời sinh đẹp từ trong trứng. Hạ Hi ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: “Đúng rồi, sau này chúng ta là bạn diễn của nhau, cùng hợp tác vui vẻ nha.” Tiểu Linh dùng sức gật đầu, sau đó đưa tay nói: “Mẹ em nói muốn vun đắp tình cảm phải bắt tay.” Hạ Hi cười cầm lấy tay bé. Khương Liêm kéo Hạ Hi đến một bên, kích động nói: “Thế nào? Có phải đáng yêu muốn chết không!” Hạ Hi trực tiếp dội cho chị một chậu nước lạnh: “Không ngờ chị còn có sở thích luyến đồng quái dị.” “…” Nhân viên trang điểm đi đến bên cạnh Hạ Hi: “Anh Hạ, trước đến bên này thử vai đi.” Hạ Hi gật đầu, ngồi xuống chỗ nhân viên hóa trang để make up, Hạ Hi năm nay 26 tuổi trong khi đó cậu phải diễn một người cha 30 tuổi, cậu vào vai một người tên là Tập Lĩnh, là một gã bác sĩ tâm lý, nghề chính là thôi miên, có mối quan hệ mật thiết với những giấc mơ. Da Hạ Hi trắng nõn nhưng vào vai Tập Lĩnh lại yêu cầu phải có loại da tái nhợt hơi bệnh, ngoại trừ màu da cậu cũng cần thay đổi một chút về kiểu tóc. Nhân viên trang điểm nói: “Thực ra ngoại hình anh cùng Tập Lĩnh rất gần nhau, chỉ cần make up một chút là được.” Hạ Hi nhìn mình trong gương, màu da của cậu bôi phấn lót lên làm lộ ra vài phần tái nhợt, lông mi đen dày, đường nét vừa dịu dàng vừa cương nghị, tóc đánh lộn xộn tiết lộ phần nào tính cách bên trong, tổng thể rất phù hợp với nhân vật này. Hạ Hi thử thể hiện cảm xúc, Tập Lĩnh là một người rất nhiệt tình, là một người đàn ông bí ẩn cùng vài phần tối tăm, trước mặt bệnh nhân hắn nói rất chậm rãi nhưng trước mặt người nhà lại trở nên trầm mặc ít lời, đương nhiên tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ khi hắn ly hôn với vợ và đứa con gái đang hôn mê bất tỉnh. Khuôn mặt và ánh mắt Hạ Hi chợt thay đổi. Thời khắc cậu nhập vai, khí thế tươi trẻ chợt bị rút lại, biểu hiện tự phụ cùng tự ti rối rắm, hắn tự phụ bởi vì hắn là bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất, hắn không tốt đối với người bệnh, hắn mặc cảm bởi vì hắn không thể giữ được vợ, cũng không thể cứu được con gái mình. Hạ Hi có thể dần dần thay đổi tính tình, ánh mắt cậu tối tăm, khóe miệng hơi hơi thẳng băng, trên mặt chỉ còn lại thần thái cao ngạo. Có một từ có thể thể hiện trạng thái lúc này của Hạ Hi – nhập vai! Không biết từ lúc nào đạo diễn đã đi đến, hắn vỗ vỗ lên vai Hạ Hi, tán thưởng nói: “Quả nhiên tôi đã không nhìn lầm người, make up nhanh lên, Tina, nhiếp ảnh gia đâu? Nhanh chóng để cậu ấy chụp poster.” Hạ Hi cười nói: “Cổ đạo, có thể hợp tác với anh tôi rất vui.” Cổ Kha cảm khái một câu: “Tôi đã sớm muốn hợp tác với cậu một lần, hiện tại có cơ hội, có ảnh đế ra trận, tôi sẽ không lo về vai Tập Lĩnh kia nữa.” “Sao anh lại tìm đến tôi?” “Có người tiến cử với tôi, tôi cũng không gạt cậu, vai Tập Lĩnh đã thử qua nhiều người nhưng chỉ có cậu là tôi nhìn giống nguyên tác nhất, cuối cùng muốn thử sức diễn của cậu, ngoại hình của cậu thật giống với Tập Lĩnh, ánh mắt bây giờ cũng không tồi.” Hạ Hi không khỏi kỳ quái nói: “Ai tiến cử?” “Tần gia.” Cổ Kha cười nói: “Cậu cũng rất kinh ngạc đi? Tôi không ngờ ngài ấy lại chú ý đến cậu, nhưng mà tôi là người một là một, hai là hai, cho dù ngài ấy tiến cử nếu không đúng ý tôi đây thì cũng vô dụng, Mỗi tác phẩm của tôi đều gửi gắm tâm huyết, tuyệt đối không để người khác phá hư, nhưng mà cậu là ngoài dự kiến của tôi, tôi tin tưởng lần hợp tác này sẽ thu hoạch lớn khiến mọi người ngạc nhiên.” Hạ Hi thu lại nội tâm, chỉ đành nói: “Tôi sẽ cố gắng.” Sau khi đạo diễn rời đi, Hạ Hi liền không yên lòng đi chụp ảnh, cậu thật không thể ngờ Tần Duệ Lâm đã nhanh hơn một bước, hơn nữa bộ dáng đã muốn tham gia lâu rồi, tuy rằng đạo diễn cuối cùng cũng vừa ý diễn xuất và hình tượng của cậu nhưng Hạ Hi hiểu rõ nếu Tần Duệ Lâm không có ý tiến cử, vị đạo diễn từ trước đến nay coi sản phẩm như mạng sẽ không lựa chọn mình.= Dù sao, Hạ Hi trẻ tuổi hơn rất nhiều người nhưng có nhiều người có triển vọng hơn cậu. Chưa từng có đỉnh cao ngành giải trí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]