Khi Tăng Thanh trở về phòng học, Lục Minh Kha đem mọi thứ dọn đến chỗ ngồi cạnh của cậu, hoàn toàn chiếm giữ vị trí ngồi cùng bàn còn trống của Tăng Thanh. Người nọ còn đang xoay xoay bút, chống cằm uể oải nói chuyện với một bạn cùng lớp khác, khi nhìn thấy Tăng Thanh tiến vào, hắn lập tức ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đoan chính, cười tủm tỉm ngắt cuộc trò chuyện với người bạn kia, rồi háo hức nhìn chăm chú về phía Tăng Thanh.
Nói chung quy lại, là rất nghe lời, luôn giữ đúng giới hạn của bản thân.
Tăng Thanh nhìn mà muốn bật cười.
Tăng Thanh không cảm thấy Lục Minh Kha thích mình, kiếp trước hiểu lầm một lần là quá đủ rồi, sao còn có thể hiểu lầm lần thứ hai? Chắc hẳn hắn ta đang thương tiếc những gì cậu gặp phải trong trường. Thế nhưng, trước đây Lục Minh Kha đã làm ra một số chuyện quá đáng, nên nhân cơ hội này dạy dỗ hắn ta một phen!
Tăng Thanh bước tới như không có chuyện gì xảy ra, Lục Minh Kha giống như chó săn kéo ghế cho Tăng Thanh ngồi, Tăng Thanh cũng không từ chối.
Đang học được một nửa, bỗng có một bàn tay lặng lẽ duỗi tới kéo kéo góc áo của Tăng Thanh, Tăng Thanh cúi đầu thì thấy cái tay đó xòe ra, trong lòng bàn tay có một chiếc móc khóa lặng lẽ nằm yên.
Đó là một chiếc móc khóa làm bằng nhựa co nhiệt và keo UV, mau cam vàng, bên mép hơi cháy, trên bề mặt chấm chấm "hạt vừng trắng" trông như một chú cua phiên bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-muon-chet-theo-toi/3318349/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.