Đã mười hai giờ tối nhưng biệt thự Chung gia vẫn đèn đuốc sáng trưng, hai mẹ con trong phòng khách đối đầu với nhau như kẻ thù.
"Nhặt về." Thiếu niên đứng trước mặt mẹ không chút biểu cảm lặp lại, "Con nói, hãy nhặt cuốn nhật ký mà mẹ đã xé thành từng mảnh nhặt về cho con."
Triệu Tĩnh khiếp sợ nhìn con trai, "Tiểu Bạch, con có biết con đang nói cái gì không!?"
Cảm xúc của bà đột nhiên kích động lên, "Con có biết trong đó viết thứ bẩn thỉu xấu hổ gì hay không mà con dám đòi mẹ tìm về! Tiểu Bạch! Con muốn làm gì! Hả? Nó chết cũng đã chết rồi, cũng chẳng phải thứ đáng quan trọng, sao con dám to tiếng với mẹ hả!?"
Vẻ mặt lạnh lùng của Chung Kí Bạch không thay đổi, hắn quay đầu nhìn Chung Đình Kính đang ngồi im lặng ở một bên, "Ba cũng nghĩ vậy?"
Người đàn ông không nói một lời, nhưng Chung Kí Bạch lại chăm chú nhìn ông ta, "Em ấy không phải là con của ba sao? Vì sao khi bọn bắt cóc gọi điện tới, hai người không chịu cứu em ấy?"
Triệu Tĩnh quoắc mắt đứng dậy: "Ba mẹ cũng đã gọi cảnh sát đến cứu nó! Là chính nó muốn đi tự tử, liên quan gì tới ba mẹ hả!" Bà ta đi tới đi lui rồi đột nhiên xoay người, đôi mắt nheo lại lạnh lùng trông giống hệt như Chung Kí Bạch, "Hơn nữa, nó vẫn gọi chúng ta là ông chủ bà chủ, chưa bao giờ thấy con ý kiến gì thay nó. Bây giờ nó chết, con làm rùm beng lên làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-muon-chet-theo-toi/3318336/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.