Lý Huyền Lương nghe xong thì sửng sốt, “Chờ một chút, ý của cậu là… chúng ta sống cùng nhau? Cậu sẽ không làm chuyện biến thái với tôi?” 
Mã Thần Nhất khẽ nhướng mày, hít sâu vào một hơi, lặp lại: “Sẽ không ép buộc cậu làm, nhưng nếu cậu tự nguyện thì lại là chuyện khác.” 
Loại sự tình này ai lại tự nguyện chứ? Lý Huyền Lương khinh bỉ liếc hắn một cái, nghĩ thầm, nếu chỉ cần đổi chỗ ở là có thể giải quyết chuyện hợp đồng của Lý Lâm, vậy đúng là không còn gì tốt hơn. Huống hồ, thời gian một năm cũng không phải dài lắm. 
Bất quá, y vẫn cẩn thận hỏi: “Đây chỉ là ước định bằng miệng thôi, sao tôi tin tưởng cậu được chứ?” 
Mã Thần Nhất có chút tức giận: “Thế nào? Cậu đang nghi ngờ tôi ư?” 
Lý Huyền Lương hơi hé miệng, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu, hy vọng hắn có thể giữ chữ tín. 
“Còn yêu cầu gì nữa không?” Y lo lắng hỏi, ngàn vạn lần hi vọng hắn chỉ yêu cầu có vậy. 
Mã Thần Nhất nhìn nhìn gương mặt đầy vẻ đề phòng của y, gật đầu nói: “Không, chỉ vậy thôi.” 
Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút, nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý.” 
Lúc này, gương mặt Mã Thần Nhất mới lộ ra nụ cười, đưa tay ôm lấy Lý Huyền Lương, sắc mặt thoạt nhìn có chút uể oải. 
Lý Huyền Lương xoay người lại, do dự chỉ vào bàn tay trên lưng, nói: “Nè, mạnh ai nấy ngủ được không?” 
Mã Thần Nhất nhắm mắt lại, “Hừ!” nhẹ một tiếng. 
“Đừng bao giờ nói ‘NO’ với tôi, cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-hoan-luong-ky/107359/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.