Chương trước
Chương sau
Tạ Mộc lần nữa tỉnh lại, đã là vài ngày sau.
Cậu chỉ là giật giật ngón tay, thậm chí đôi mắt cũng chưa mở, người đàn ông vẫn luôn trông chừng bên cạnh liền kích động mà hôn vào môi cậu.
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc của anh, anh biết là em sẽ không có việc gì......"
Hắn kích động vui sướng, sau khi nhìn thấy gương mặt thanh niên có chút thất vọng thoáng qua, biểu tình liền cứng lại.
Người đầu tiên khi mở mắt ra nhìn thấy là hắn, liền làm Tiểu Mộc khó có thể tiếp thu đến vậy sao?
"Tôi còn chưa chết."
Giọng thanh niên nghẹn ngào.
Ánh sáng trong mắt Bạc Khâm, sau khi cậu nói ra những lời này, từng chút mất đi.
"Tiểu Mộc......"
Hắn giống như đang tự ngược, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Mộc, khàn khàn nói, "Anh thả em tự do."
"Xin em...... hãy sống có được không."
Trong mắt Tạ Mộc liền có tia sáng.
Cậu quay mặt lại, bộ dáng rất vui vẻ, "Thật sao?"
"Anh không cho người thôi miên tôi?"
Cậu cao hứng như vậy, bởi vì sắp rời xa Bạc Khâm.
Người đàn ông tự ngược mà nghĩ, lại cưỡng ép chính mình ở trên mặt lộ ra ôn nhu cười nói, "Đúng vậy, em tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, anh thả em rời đi."
Lần này, thật sự dọa hắn sợ.
Bạc Khâm cái gì cũng đều không cần nữa.
Hắn chỉ cần, Tiểu Mộc của hắn sống thật tốt.
Tạ Mộc cũng như người đàn ông mong muốn, lấy tốc độ cực nhanh khôi phục thân thể, tự do giống như củ cải trắng treo ở phía trước, câu dẫn thanh niên tích cực phối hợp trị liệu.
Sắc mặt của cậu một ngày so với một ngày càng hồng lên, trên mặt cũng chậm rãi có tươi cười.
Càng là như vậy, Bạc Khâm trong lòng liền càng thêm chua xót.
Hắn không thể không thừa nhận, chỉ có rời đi hắn, Tạ Mộc mới có thể khỏe mạnh.
Tại sao lại biến thành như vậy chứ.
Đã từng là người yêu cực kỳ ỷ lại hắn, biến thành người xa lạ chỉ cần nhìn một cái liền ghê tởm vô cùng.
Tạ Mộc hôn mê mấy ngày nay, Bạc Khâm bộ dáng cũng chật vật không ra hình người, người đàn ông đã từng phong hoa tuyệt đại, cao cao tại thượng, giờ phút này ngay cả ăn xin trên đường tinh thần so với hắn còn tốt hơn.
Thanh niên không thèm để ý đến điều đó, cậu cưỡng ép chính mình không được chú ý đến Bạc Khâm, người đàn ông đã từng muốn bên nhau cả đời này.
Tự do, chữ này làm cậu giống như một chú chim nhỏ mà sung sướng lên.
Rốt cuộc, bác sĩ nói, cậu ngày mai liền có thể xuất viện.
Đêm hôm đó, Bạc Khâm nhận được tin tức nói có người bắt được Đàm Đào, người đàn ông lần đầu tiên rời đi thanh niên.
Hắn gấp không chờ nổi, muốn đem đầu sỏ gây tội băm thây vạn đoạn!
Sau khi hắn rời đi không quá một tiếng đồng hồ, trên mạng lấy tốc độ cực nhanh, truyền đi một đoạn video.
Góc quay hẳn là từ trên cao xuống, từ góc độ này, nhìn không thấy khuôn mặt của người bên dưới, lại có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng thiếu niên trong buồng cách gian ở WC đang bị đè lại, bị che miệng cởi quần áo.
Cậu liều mạng giãy giụa, nhưng quần áo lại vẫn là bị xé rách.
Trong màn hình, thiếu niên khóc thút thít giãy dụa thân thể, làn da trắng nõn lộ ra ngoài, làm không ít người quan sát yết hầu nóng ran.
Đương nhiên, hình ảnh bị cường bạo một chút cũng đều không có, bởi vì có người ngăn cản bọn họ.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên thút thít ôm quần áo lao ra ngoài, tiếp theo, cái người từng bạo cũng theo đi ra ngoài.
Bên ngoài là đối thoại của hai người đàn ông.
Câu nói: "Cậu nếu là thật muốn làm cái gì, đem người kéo ra ngoài trường học đi, thích như thế nào thì chơi như thế đó, đừng ở trường học nổi điên, liên lụy tôi cũng phải chuyển trường theo."
Rõ ràng vô cùng.
Người xem chỉ nghĩ là trò đùa ác ý ở vườn trường, ở trên mạng mắng vài câu, lại bắt đầu thảo luận bộ dáng của nhân vật chính như thế nào lại quen mắt như vậy.
Lại không biết, cái video này, mục đích là để cho một người xem.
***
Đàm Đào bị bắt.
Y một chút phản kháng cũng không có, tùy ý những người đó đem mình trói gô lại, chờ Bạc Khâm đến.
Một chiếc siêu xe màu đen dừng lại, hai chân thon dài của người đàn ông bước ra, khuôn mặt anh tuấn của Bạc Khâm ở dưới bóng đêm càng trở nên hung ác hơn.
Ánh mắt hắn lạnh băng đi đến trước mặt Đàm Đào, trong lòng ấp ủ vô số biện pháp tra tấn người trước mắt.
"Cậu quả nhiên là tới."
Y đã bị một đám người đánh, bị áp chế quỳ trên mặt đất, lại nâng khuôn mặt tím tím xanh xanh nhìn về phía Bạc Khâm, rõ ràng đã ở vào thế hạ phong, lại vẫn cứ cười.
Trong nụ cười, tràn đầy điên cuồng.
Con ngươi Bạc Khâm bỗng nhiên tối xuống, trong lòng rất nhanh lướt qua một tia bất an.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
"Bạc tổng, Tạ tiên sinh không thấy đâu ——"
Thanh âm người nọ đột nhiên im bặt, Đàm Đào thấy rõ sắc mặt người đàn ông, quỳ trên mặt đất, điên cuồng mà cười ha hả.
Bạc Khâm một quyền đánh vào trên mặt y, "Nói! Tiểu Mộc ở đâu!"
Đàm Đào si ngốc cười, phun ra một búng máu trên mặt đất.
"Nói!"
Nắm tay dừng ở trên người y, vốn đang cười đột nhiên lại không cười nữa.
Y nâng mắt lên, tràn đầy căm ghét nhìn về phía Bạc Khâm, cười nhạo hỏi, "Cậu biết, Tiểu Mộc kiên trì nhất chính là cái gì không?"
"Là cậu."
"Ở trong mắt em ấy, cậu chính trực, thiện lương, ôn nhu, săn sóc......"
Y cười lớn, cười ra nước mắt, "Cậu chính là dựa vào ngụy trang này, lừa em ấy nhiều năm như vậy......"
"Cậu hại em ấy thảm như vậy, nhưng em ấy còn không nỡ làm thương tổn cậu, còn yêu cậu......"
"Nhưng nếu, Tạ Mộc biết, tất cả này đó đều là dối trá thì sao?"
"Kiên trì, cố thủ, toàn bộ đều là giả!!"
"Ha ha ha ha ha ha, là giả!!"
"Cậu nói, Tiểu Mộc của chúng ta, em ấy đã trải qua hai lần thôi miên, tinh thần suy yếu lại bị cậu nhốt đến hiện tại, sẽ làm cái gì đây......"
"Ha ha ha ha ha ha ha...... A!" Tươi cười của y bị Bạc Khâm bỗng nhiên đá một cái vào người liền ngừng lại, y quỳ rạp trên mặt đất mấp máy môi.
Phun ra một búng máu, y trên mặt dính bùn đất, gian nan nâng lên mắt, trong đó tràn đầy điên cuồng cùng khoái ý.
"Tôi nói rồi...... Cậu hại tôi mất đi người tôi yêu, vậy cậu cũng đừng nghĩ quá tốt!!"
***
Bệnh viện, trên sân thượng.
Cửa đột nhiên bị phá mở ra, sau khi Bạc Khâm ở nhìn thấy tình cảnh hiện tại của Tạ Mộc, máu toàn thân dường như đều đông lại.
Thân hình gầy yếu của thanh niên ngồi ở trên lan can, giống như chỉ cần bị gió thổi nhẹ một cái liền sẽ rơi xuống.
Trong tay cậu cầm di động, bên trong đang truyền ra giọng nói của Bạc Khâm.
Tạ Mộc nghe được động tĩnh, hơi quay đầu lại, ánh mắt cùng Bạc Khâm đối diện, kéo khóe môi, lộ ra một mạt cười như trào phúng, lại tựa như bi ai, nước mắt từ gương mặt ngơ ngẩn trắng nõn chảy xuống.
"Hóa ra, là giả a......"
"Từ lúc bắt đầu, chính là giả......"
***
Tới đây thôi nha, đợi thi xong tui quay lại, còn một chương và một phiên ngoại là hoàn thế giới này, nhưng mà tui bất lực thật rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.