Trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe, biến thành người thực vật hôn mê một thời gian rất dài, mới vừa tỉnh lại, bởi vì bị mất trí nhớ, nên được đưa đi bác sĩ tâm lý trị liệu.
Tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng Tạ Mộc nghe Bạc Khâm giải thích như vậy, lại cứ cảm thấy có chỗ không đúng.
"Em đi trị liệu, vì sao Đàm Đào cũng ở đó......"
Bạc Khâm trầm mắt xuống, "Y đối với em còn chưa từ bỏ ý định, cho nên nhận được tin thì chạy tới."
"Tiểu Mộc, em không cần sợ, Đàm Đào hiện tại phế rồi, y không bao giờ có thể làm gì với em nữa."
Thanh niên còn đang ngợp trong câu một giấc ngủ dậy cả thế giới này đều thay đổi, hoảng hốt ngẩng đầu, "Y...... phế rồi?"
Nửa giờ sau, Tạ Mộc nhìn kết quả tìm kiếm trống không, hơi nhíu nhíu mày.
Quả nhiên giống như Bạc Khâm nói, Đàm Đào bị hắn chèn ép căn bản không dám ngẩng đầu, thậm chí là nghệ sĩ, ngay cả trên mạng cũng không còn thông tin về y.
Hẳn là nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì cái gì, trong lòng cậu luôn tồn tại bất an nhàn nhạt chứ.
Giống như, chỗ nào đó không đúng.
Ngày hôm qua ánh mắt Đàm Đào nhìn về phía cậu, theo như lời y nói, khi đó Tạ Mộc một lòng chỉ muốn tránh thoát không có để ý nghe, nhưng bây giờ nhớ lại, vì cái gì, y sẽ gọi cậu thân mật như vậy.
"Làm sao vậy Tiểu Mộc?"
Bạc Khâm đứng ở bên cạnh thanh niên, nhìn ánh mắt lộ ra mê mang của cậu, tay đè trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-den-chet-deu-cho-rang-ta-la-bach-lien-hoa/1029004/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.