Chương trước
Chương sau
Trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe, biến thành người thực vật hôn mê một thời gian rất dài, mới vừa tỉnh lại, bởi vì bị mất trí nhớ, nên được đưa đi bác sĩ tâm lý trị liệu.
Tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng Tạ Mộc nghe Bạc Khâm giải thích như vậy, lại cứ cảm thấy có chỗ không đúng.
"Em đi trị liệu, vì sao Đàm Đào cũng ở đó......"
Bạc Khâm trầm mắt xuống, "Y đối với em còn chưa từ bỏ ý định, cho nên nhận được tin thì chạy tới."
"Tiểu Mộc, em không cần sợ, Đàm Đào hiện tại phế rồi, y không bao giờ có thể làm gì với em nữa."
Thanh niên còn đang ngợp trong câu một giấc ngủ dậy cả thế giới này đều thay đổi, hoảng hốt ngẩng đầu, "Y...... phế rồi?"
Nửa giờ sau, Tạ Mộc nhìn kết quả tìm kiếm trống không, hơi nhíu nhíu mày.
Quả nhiên giống như Bạc Khâm nói, Đàm Đào bị hắn chèn ép căn bản không dám ngẩng đầu, thậm chí là nghệ sĩ, ngay cả trên mạng cũng không còn thông tin về y.
Hẳn là nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì cái gì, trong lòng cậu luôn tồn tại bất an nhàn nhạt chứ.
Giống như, chỗ nào đó không đúng.
Ngày hôm qua ánh mắt Đàm Đào nhìn về phía cậu, theo như lời y nói, khi đó Tạ Mộc một lòng chỉ muốn tránh thoát không có để ý nghe, nhưng bây giờ nhớ lại, vì cái gì, y sẽ gọi cậu thân mật như vậy.
"Làm sao vậy Tiểu Mộc?"
Bạc Khâm đứng ở bên cạnh thanh niên, nhìn ánh mắt lộ ra mê mang của cậu, tay đè trên bả vai cậu hơi giật giật, trên mặt như cũ duy trì nụ cười yêu thương, cứ như hỏi một câu nghi vấn bình thường, "Đàm Đào rơi đài, em không vui sao?"
"Em không phải nói, rất sợ hãi, rất chán ghét, không muốn nhìn thấy y sao?"
"Tiểu Mộc......"
Tay người đàn ông mềm nhẹ giúp thanh niên xoa bả vai, "Em lúc trước còn không có nói cho anh, vì sao lại chán ghét Đàm Đào như vậy."
Những lời này là Tạ Mộc sau khi theo Bạc Khâm, lần đầu nhìn thấy Đàm Đào đã nói với hắn, Bạc Khâm khi đó chỉ là xem thanh niên như tình nhân để phát tiết, căn bản không có hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại, chuyện mà Tiểu Mộc của hắn đã trải qua, Bạc Khâm đều phải rõ như lòng bàn tay.
"Em, em vì sao lại chán ghét y......"
Ánh mắt Tạ Mộc hoảng hốt chớp một cái, dường như đang nhớ lại gì đó.
"Y, y luôn bắt nạt em, cùng người khác cười nhạo em, khiến em mất việc*......" (*) cái này tui đoán vậy, hihi.
Nhưng những điều này, đều không phải lý do chính.
Ngày đó, Đàm Đào đem cậu đang rời khỏi WC chặn lại, WC trường bọn họ là cách gian, Đàm Đào che lại miệng cậu, đem cậu áp chế ở vách tường......
Tháng năm, mùi hoa sơn chi theo cửa sổ bay vào, cậu liều mạng giãy giụa, sau đó, người cậu thích tới.
Hoa sơn chi......
Vì cái gì cứ cảm thấy, giống như đã quên mất cái gì đó......
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc?"
Bạc Khâm lo lắng gọi tên người yêu, nhìn gương mặt trắng bệch của cậu có chút bừng tỉnh ngẩng đầu, "Em làm sao vậy? Sắc mặt thật khó coi."
"Không, không có gì......"
Tạ Mộc tái mặt, nhẹ giọng nói, "Em cứ cảm thấy từ khi tỉnh lại, trong lòng giống như là đè ép rất nhiều điều, đầu sẽ rất đau......"
Cậu hoàn toàn không có phòng bị hướng về phía người yêu xin giúp đỡ, "Hơn nữa, em cứ cảm thấy, giống như đã quên mất cái gì."
"Làm sao sẽ quên cái gì chứ."
Người đàn ông cười, dịu dàng đem cậu ôm ở trong lòng ngực, " Từ khi em xảy ra tai nạn xe liền ngủ tới tận bây giờ, thật vất vả mới tỉnh lại, vẫn là đừng nghĩ mấy cái này."
Nói xong, thấy thanh niên biểu tình còn có chút chần chờ, Bạc Khâm mắt u ám, "Vậy nếu không, anh mời bác sĩ tâm lý đến khám cho em xem, thế nào?"
Tạ Mộc ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào trong lòng ngực người đàn ông, nhẹ giọng hỏi, "Bạc Khâm, anh thích em sao?"
"Thích, đương nhiên thích."
【 kẻ lừa đảo, thích tôi còn không cho tôi 90 độ hảo cảm. 】
【 đinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 90, ký chủ, vả mặt không? (¬‿¬) 】
***
Bạc Khâm đương nhiên không có khả năng lại để bác sĩ tâm lý làm thôi miên sâu cho Tạ Mộc một lần nữa.
Hắn chỉ là, bắt tay với bác sĩ tâm lý, đối với người yêu nhỏ của mình diễn một tuồng kịch.
Thanh niên được chuẩn đoán bởi vì thời gian hôn mê quá dài mà tạo thành áp lực lớn, cậu có thể đem một ít tâm sự của mình viết vào nhật ký mà ai cũng không nhìn được, phát tiết áp lực đồng thời cũng có thể tránh cho ký ức hỗn loạn.
Cậu ôm sách mật mã mà bác sĩ thân thiện tặng, nghiêm túc gật đầu.
Người đàn ông chờ ở bên ngoài, thấy người yêu ra tới, đi lên đón, dịu dàng sờ sờ đầu cậu, "Thế nào?"
"Bác sĩ bảo em viết nhật ký."
Tạ Mộc nhấp môi, nhẹ giọng nói, "Còn nói có tâm sự gì đều phải viết lên."
Vẻ mặt của cậu nhìn qua không quá muốn viết, Bạc Khâm đã nhìn ra lại không nói toạc, mà là cười nói, "Lo lắng anh xem sao?"
Thanh niên trên mặt lộ ra một chút chần chừ, "Em không có, em chính là......"
"Không có gì, mỗi người đều sẽ có chút bí mật."
Bạc Khâm cười ôn hòa, mười phần đàn ông tốt, "Đây là sách mật mã đi? Em cài mật mã, anh sẽ không xem, chờ đến khi nào Tiểu Mộc muốn nói, lại nói cho anh có được không?"
Tạ Mộc nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt sáng lên, cậu có chút cảm động với người yêu săn sóc, lại có chút hổ thẹn vì mình gạt hắn một ít việc, cuối cùng, cậu vươn tay, thật cẩn thận, đưa tay đặt vào bàn tay to thon dài của người đàn ông.
Thanh niên nhẹ giọng nói, "Bạc Khâm, anh thật tốt."
Từ trong mắt thanh niên có thể thấy được, cậu là thuần túy tin tưởng người mình yêu, tin tưởng mọi lời hắn nói.
【 ký chủ, anh thật sự tin hắn ta? ⊙︿⊙】
【 không có a, anh lừa hắn. 】
Tạ Mộc lộ ra một nụ cười ngọt ngào, Bạc Khâm còn tưởng rằng thanh niên là cười với mình, khóe môi lại giơ lên vài phần, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Bọn họ ra khỏi bệnh viện, Bạc Khâm mở cửa xe, đang muốn để người yêu lên xe, đột nhiên thấy cậu ngơ ngác nhìn phía trước.
Tay người đàn ông hơi siết chặt, mắt tối xuống.
Hắn xoay người, quả nhiên nhìn thấy Đàm Đào.
Hắn không đổi sắc mà nhìn thoáng qua Tạ Mộc, rõ ràng nhìn thấy đáy mắt của thanh niên toàn là chán ghét, bàn tay đang siết chặt cũng thả lỏng ra.
"Tiểu Mộc......"
Trong ánh mắt Đàm Đào trừ bỏ thanh niên đang nhìn mình ra cái gì cũng không thấy, ngày hôm qua y một đêm không ngủ, bây giờ trong mắt tràn đầy tơ máu, quầng thâm lớn dưới mí mắt, nhìn qua muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Y nhìn bảo bối của mình nhăn chặt mi, trong mắt không có chút tình yêu nào, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót đòi mạng.
Đây là chính y làm, nhất định phải để chính y thừa nhận.
Nhưng, quá đau.
Đau đến chẳng sợ biết không có khả năng, nhưng vẫn là muốn tới tranh một phần vạn cơ hội này.
Bạc Khâm hơi hơi nhướng mày, không chút cố kỵ Đàm Đào đang ở đây, đối với Tạ Mộc giải thích, " Hiện tại y rất nhanh phá sản, biết anh nghe em, tới tìm em cầu tình."
Người đàn ông tùy ý bịa đặt lời nói dối, dù sao, Tiểu Mộc của hắn nhất định sẽ nghe.
Quả nhiên, nghe xong người yêu nói, Tạ Mộc đáy mắt căm ghét càng thêm nặng.
Cậu lạnh như băng mà nói, "Anh không cần phiền phức vậy, tôi sẽ không để Bạc Khâm thu tay lại."
"Không, không phải......"
Thấy rõ đáy mắt Tạ Mộc là cừu hận, Đàm Đào trong lòng càng thêm chua xót vài phần.
Y thật cẩn thận giải thích, dịu dàng, lại chần chừ, vươn tay.
Trên bàn tay tràn đầy vết sẹo của người đàn ông, giơ lên một đóa hoa sơn chi.
Thấy thanh niên sửng sốt, Đàm Đào cẩn thận lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Đây là, là hoa anh hái đến cho em, em không phải thích sao?"
Trên tay y còn đầy vết thương mà lần trước chính mình dùng đao rạch ra, đến giờ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhìn qua thậm chí có chút dọa người.
Nhưng chính đôi tay dọa người này lại cẩn thận che chở một đóa hoa màu trắng.
Y nỗ lực cười, đôi mắt lại như đang khóc, "Hôm nay hoa trên bàn, là anh chính mình đổi, lúc đổi thì lại nhớ đến em."
"Bảo bối, em còn nhớ rõ, có phải không......"
Đàm Đào thay vì nói là hỏi, không bằng nói là cầu xin, y đáng thương như vậy, Tạ Mộc mười chín tuổi có lẽ đã sớm tiến lên rồi.
Nhưng cậu ấy đã chết.
Tạ Mộc bỏ qua một bên mắt không muốn xem, âm thanh lạnh lùng nói, "Đừng gọi tôi như vậy, ghê tởm."
"Tôi không muốn lại nhìn thấy anh, anh chỉ có làm tôi buồn nôn."
Đàm Đào mới nãy còn đang nỗ lực duy trì tươi cười trên môi trong nháy mắt hạ xuống, run run môi, kiên trì đưa ra tay.
"Hoa...... Tặng cho em......"
Thanh niên chán ghét nhìn cái tay tràn đầy vết sẹo trước mặt này, hung hăng gạt xuống.
- - hoa sơn chi rơi xuống đất, không có phát ra nửa tiếng vang nào, lăn vài cái, lăn đến gầm xe.
"Hoa của anh...... hoa mà bảo bối của anh thích......"
Đàm Đào hốc mắt lập tức đỏ lên, y quỳ trên mặt đất, muốn nhặt lên đóa hoa kia.
"Tiểu Mộc, đi thôi."
Bạc Khâm vừa lòng gợi lên môi, đỡ thanh niên ngồi xuống.
Xe nghênh ngang mà đi, lốp xe nghiền qua đóa hoa sơn chi kia.
Đàm Đào còn quỳ trên mặt đất, nhìn đóa hoa bị đè nát bét kia.
Nó bẩn, hỏng rồi.
Không phải dáng vẻ bảo bối thích.
Tay tràn đầy vết sẹo, run rẩy đem hoa sơn chi nhặt lên, giống như là trân bảo, che chở ở trong lòng.
Đàm Đào run môi, đôi mắt đầy tơ máu tràn ngập hận ý.
Y nhất định phải.
Đem bảo bối của y cướp về!
Bạc Khâm, cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, ai còn không biết ai.
Nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa sơn chi, người đàn ông cong môi, lộ ra một nụ cười có chút điên cuồng.
Bảo bối của y, nhất định trở về.
Rốt cuộc, em ấy ngoan như vậy, yêu y như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạc Khâm: Hắn muốn xem Tiểu Mộc viết nhật ký
Tạ Mộc: Tôi muốn viết nhật ký để Bạc Khâm xem trộm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.