Vọng Hương Lâu Chương 11: mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (11) Cậu nhận được đáp án không như mong muốn. Đại não là nơi y học vẫn chưa khám phá ra hết được, huống chi, Tạ Mộc mất đi vẫn là thứ nhìn không thấy, sờ không được cái này ký ức. Bác sĩ tận hết chức trách nói cho thanh niên trước mặt, thấy trên mặt cậu thần sắc rõ ràng là đã khóc, do dự một chút, vẫn là nói, "Nếu cậu thật sự muốn khôi phục ký ức, đến nơi trước kia đã từng đến nhiều lần thử xem, nói không chừng sẽ kích thích đến ký ức." Nơi trước kia thường đến sao...... Thanh niên trong nháy mắt nghĩ tới công ty Bạc Khâm, cậu trước kia, còn không phải là làm việc ở nơi đó sao? *** Bạc Khâm đang mở cuộc họp, di động đặt ở một bên đột nhiên rung lên, hắn tạm ngưng lại, nghiêng đầu nhìn về phía tên người gọi, môi mỏng hơi giương lên, lộ ra một nụ cười lạnh. "Hôm nay dừng ở đây, tan họp." Quyền lực của người đàn ông ở công ty rất lớn, chỉ là một câu như vậy, dù là hội nghị chỉ mới mở được một nửa, mấy người ngồi ở vị trí trên vẫn đứng lên, lục tục rời khỏi phòng họp. Phòng họp lớn như vậy, phút chốc chỉ còn lại mình Bạc Khâm ngồi ở ghế trên cùng. Hắn nhìn về phía điện thoại vẫn đang rung, click mở, đưa lên tai nghe máy. "Sao vậy? Người anh em tốt, chịu đựng không nổi?" "Cậu rốt cuộc muốn thế nào mới thu tay lại!" Thanh âm tức giận của Đàm Đào truyền tới, nghe thấy Bạc Khâm bỗng nhiên bật cười. "Không tiếp tục đeo bộ mặt giả vờ ôn hòa của cậu nữa?" Hắn trào phúng một câu, trực tiếp nói vào vấn đề chính, "Cậu biết tôi muốn cái gì." " Tiểu Mộc của tôi, em ấy hiện tại đã hoàn toàn đắm chìm vào lời nói dối của cậu không thể nào thoát ra rồi." Giọng nói Đàm Đào bỗng nhiên trầm xuống, "Không có khả năng, cậu nghĩ cũng đừng mơ nghĩ đến." "Vậy cũng đừng nói nữa." "Tôi phải nhắc nhở cậu một chuyện, nghe nói, người lớn nhà các cậu, đã mời luật sư về nhà rồi, cậu nói xem, ông ta ở trong di chúc sẽ sửa lại cái gì đây?" "Bạc! Khâm!" Thanh âm bên kia nghe qua thật giống như hận không thể cắn rớt một miếng thịt ở trên người hắn. Người đàn ông anh tuấn hơi hơi nhướng mày, ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa, cơ hồ không phải uy hiếp người bạn thân trước kia, càng giống như chỉ là một người xa lạ hơn. "Câu hiện tại không đưa em ấy cho tôi, tôi vẫn có thể đem người cướp về, Đào Tử, anh em nhiều năm như vậy, cậu hiểu tôi có thể." "Tôi đã muốn, thì nhất định lấy tới tay." "...... Nếu như vậy, cậu vì cái gì còn chưa động thủ chứ." Ánh mắt Bạc Khâm vừa mới còn đầy nghiền ngẫm bỗng âm trầm xuống, hắn lạnh mặt, nghe người đàn ông bên kia dung âm thanh khàn khàn nói chuyện. "Cậu không dám." "Người em ấy hiện tại thích chính là tôi, nếu cậu ra tay với tôi, em ấy sẽ hận cậu......" Bạc Khâm không nói gì, người bên kia lại càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình, các loại sụp đổ trong khoảng thời gian này cơ hồ đã nghiền áp y, điều này làm cho giọng nói y nghe qua càng thêm điên cuồng, giống như một con bạc vậy, "Bạc Khâm, cậu thích em ấy, có đúng không?" "Cậu thích Tạ Mộc bị chính bản thân cậu vứt bỏ, nhưng đã muộn rồi, em ấy hiện tại yêu tôi, là Đàm Đào tôi!" "Cậu có thể làm tôi phá sản, cũng có thể làm cho tôi bị đuổi khỏi gia tộc, nhưng mà Tạ Mộc vĩnh viễn đều là của tôi......" "Nhưng mà tôi cũng phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đem Tạ Mộc sau khi mất trí nhớ không biết rõ chuyện gì ném ở bệnh viện, tôi cũng sẽ không nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn của em ấy, cậu biết thân thể em ấy có bao nhiêu mềm không? Biết em ấy có bao nhiêu đáng yêu nằm ở dưới thân để tôi làm không? Chỉ cần một câu của tôi, em ấy nguyện ý đi tìm chết vì tôi! Còn cậu? Ở trong mắt Tạ Mộc, cậu chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ không có một chút ký ức nào!" Gương mặt Bạc Khâm không một biểu tình nghe y nói,ngón tay thon dài cầm điện thoại dùng sức nắm chặt, hắn lạnh như băng xả ra một tiếng cười nhạo, "Chó nhà có tang." Cúp điện thoại, người đàn ông đột nhiên ném mạnh nó xuống sàn, trong mắt tràn đầy tức giận. Thích Tạ Mộc? Sao có thể! Hắn chỉ là, muốn khối thân thể kia mà thôi. "Bạc tổng......" Có người ở ngoài gõ cửa, vô tội rước lấy cơn thịnh nộ của người đàn ông: "Cút!" Vừa nhìn lên, lại đối diện với hai mắt phớt hồng của người thanh niên. 【 Tinh! Độ hảo cảm của Bạc Khâm: 75. (».«)/ 】 Tinh một tiếng! Nhận được thông báo, Tạ Mộc lộ ra biểu tình hơi e dè nhút nhát hướng về phía Bạc Khâm, "Bạc tổng, tôi có một số việc muốn phiền ngài giúp một chút." Ánh mắt Bạc Khâm bình tĩnh nhìn phía thanh niên. Đôi mắt đỏ bừng, tinh thần uể oải, nói chuyện có chút nghẹn ngào. Xem ra, là vừa rồi đã khóc a. Ai có thể ở dưới mí mắt Đàm Đào khiến Tạ Mộc phải chịu ủy khuất đây? Người đàn ông nhớ lại ngữ khí nói chuyện vừa rồi của Đàm Đào, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, biểu tình trên mặt hắn trong nháy mắt thay đổi, trong lòng cũng thầm tính toán. Tạ Mộc nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Bạc Khâm lộ ra một cái cười nhạt, hắn giống như một thân sĩ nho nhã lễ độ tự nhiên mà sửa sang lại quần áo. "Đi thôi, đến văn phòng của tôi." *** "Em là một trợ lý rất xuất sắc, năng lực làm việc quả thực không thể nghi ngờ, đã từng theo tôi bàn qua rất nhiều dự án lớn." Bạc Khâm bưng cà phê lên, thổi nhẹ vào ly, một đôi mắt hẹp dài hơi nhấc lên, tầm mắt dừng lại trên biểu tình mang theo bất an của thanh niên. Hắn nhấp một ngụm cà phê, lộ ra một cái cười khẽ nói, "Như thế nào lại đột nhiên muốn hỏi điều này? Đào Tử không nói cho em sao?" Ánh mắt Tạ Mộc vẫn luôn bất an, đặc biệt là lúc chạm phải tầm mắt của người đàn ông, biểu tình nháy mắt mà khẩn trương lên. Rốt cuộc chuyện lúc trước đã trải qua, đã đủ làm cho cậu cảnh giác Bạc Khâm này rồi. Bạc Khâm trong lòng hiểu rõ, cũng là bởi vì hiểu rõ, mới càng thêm tò mò vì sao Tạ Mộc đã sợ hắn như vậy rồi, còn dám lấy hết can đảm đưa dê vào miệng cọp. "Em không cần né tránh tôi như vậy." Nhà em https://www.wattpad.com/story/287532075-tra-c%C3%B4ng-%C4%91%E1%BA%BFn-ch%E1%BA%BFt-%C4%91%E1%BB%81u-cho-r%E1%BA%B1ng-ta-l%C3%A0-b%E1%BA%A1ch-li%C3%AAn-hoa Thấy thanh niên cả người vẫn căng thẳng, giống như ngay sau đó liền phải tháo chạy như một con thỏ trốn ra ngoài, ánh mắt Bạc Khâm hơi tối lại, biểu tình nhu hòa xuống, tựa như một người có tính tình vô cùng tốt. "Lúc trước là tôi không cam lòng, muốn cùng em quay lại, bất quá hiện tại tôi cũng đã nghĩ thông rồi." Khi nói lời này, hắn cố tình lộ ra chút chua xót bên khóe môi, Tạ Mộc quả nhiên mắc mưu, trong đôi mắt phiếm đỏ để lộ ra vài phần mê mang, lẩm bẩm lặp lại một lần, "Quay lại?" Quả nhiên, ký ức của cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Dưới đáy lòng Bạc Khâm có tính toán, trên mặt biểu tình chua xót càng đậm, "Đúng vậy, Đào Tử không cùng em nói qua đúng không, trước khi em bị tai nạn xe, tôi là bạn trai của em, sau đó em lại bị y cướp đi, tôi chỉ là quá tức giận, mới đối với em có thái độ không tốt." Tuy lời nói này sơ hở chồng chất, nhưng đối phó với một người không có ký ức, nói cái gì tin cái đó như Tạ Mộc, vậy là đủ rồi. Trên mặt Tạ Mộc hoang mang càng nặng. Người yêu cậu chưa từng cùng cậu nhắc tới chuyện này. Bạc Khâm đem biểu tình của thanh niên thu hết vào đáy mắt, ở trong lòng đảo qua một lần vấn đề mà cậu hỏi, mắt hơi hơi mị mị, nhẹ giọng nói, "Thời điểm chúng ta ở bên nhau, Đào Tử đã đối với em rất có hứng thú, y vẫn luôn luôn thích em như vậy." Những lời này giống như mồi câu rơi xuống, thanh niên đột nhiên nâng mắt lên, "Anh ấy, anh ấy là bởi vì thích tôi trước kia, cho nên mới đối với tôi tốt như vậy sao......" "Làm gì có cái gì trước kia hay không trước kia, Tiểu Mộc, em vẫn luôn là em." Người đàn ông không nhanh không chậm mà nói, giống như là hồi tưởng, mỗi một chữ dường như đều hóa thành đao cắm vào trái tim của thanh niên. "Chẳng qua Đào Tử vẫn luôn thích là loại hình tinh anh, Tiểu Mộc, em hiện tại mất đi ký ức, không có giỏi giang như trước kia, khả năng y cũng sẽ có chút mất mát đi?" Rõ ràng là câu nghi vấn, Bạc Khâm nhìn sắc mặt tái đi của thanh niên, trong mắt lại tràn đầy khẳng định. "Không, không phải, anh ấy chỉ là...... Tâm trạng không tốt......" Thanh niên đã hoàn toàn bị thuyết phục, còn không chịu thừa nhận, dùng cái cớ vụng về vì người yêu giải vây, không nghĩ tới biểu tình thất hồn lạc phách của chính mình kia đã hoàn toàn bán đứng cậu. "Đàm Đào trút giận lên em sao?" Bạc Khâm nhăn mi lại, trầm giọng nói, "Y chính là một người tính tình rất tốt, nếu y thật sự đối với em biểu đạt bất mãn, Tiểu Mộc, em cũng nên cẩn thận." 19 tuổi, thanh niên còn chưa hoàn toàn đi vào xã hội, bị hù dọa đến, cậu tái mặt, cơ hồ là theo bản năng hướng về phía người đàn ông trước mặt xin giúp đỡ, "Bạc tổng, tôi nên làm cái gì bây giờ......" "Tôi, tôi không nhớ rõ chuyện trước kia, tôi cũng muốn giúp anh ấy, chính là tôi......" "Đừng sợ, đừng sợ." Người đàn ông đứng dậy, bàn tay dày rộng thon dài dừng ở trên vai Tạ Mộc, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng chậm rì rì trấn an, "Tôi sẽ giúp em, trước kia, em còn không phải là một tay tôi dạy ra sao?" Giọng nói Bạc Khâm từ tính ổn trọng, làm người ta không tự kìm hãm được tin tưởng hắn. Ánh mắt lại dừng trên da thịt trắng nõn của thanh niên, ảo tưởng tư vị khi nhẹ nhàng cắn lên đó, môi hắn từ từ nhếch lên. Xem ra, khối điểm tâm nhỏ mất đi này, rất nhanh lại có thể rơi vào trong tay hắn. Tác giả có lời muốn nói: Lạp lạp lạp Như cũ tùy cơ năm vị tiểu thiên sứ phát bao lì xì moah moah Ta muốn phóng đại lạp! Vọng Hương Lâu: Đừng hỏi tui vì sao mấy hôm nay không đăng chương, vì tui sắp thi giữa kì rồi, không học hành nghiêm chỉnh thì chỉ có đóng tiền học lại thôi, mọi người hãy hiểu cho tui nhé. Có lẽ sau này sẽ lên lịch đăng chương mới, nhưng mỗi ngày là điều không thể, vì tui còn mới tập edit, rất tốn thời gian để làm xong một chương, cộng thêm các web dễ xương khác, nên mọi người đừng mong chờ điều kì diệu nhé, tui lười lắm, chỉ edit khi rảnh được thôi. o(╥﹏╥)o
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]