Thanh niên chần chờ lui về phía sau một bước, trong mắt tràn đầy mê mang, “Bạc tổng, ngài……”
“Xem ra Đàm Đào quả thật là đem em tẩy não hoàn toàn rồi a.”
Bạc Khâm trào phúng cười, đáy mắt vô cùng lạnh lẽo, này bộ dạng rõ ràng là hưng sư vấn tội, thành công dọa tới thanh niên trước mặt.
Tạ Mộc còn nhớ rõ người yêu của mình đã từng nói qua cái gì, thấy Bạc Khâm bước đôi chân thon dài hướng cậu đi tới, trong lòng vừa mê mang lại vừa sợ hãi hắn sẽ đột nhiên nói lời ác ý như lần trước, nhịn không được lại lui về phía sau vài bước.
Cậu bệnh nặng vừa mới khỏi, sắc mặt bây giờ còn có chút tái nhợt, thêm vào bộ dáng hoảng sợ lại tránh né, thoạt nhìn giống như Bạc Khâm đang ỷ thế hiếp người.
Thanh niên mắt trợn đến tròn vo, vô tội lại kinh hoảng nhìn qua, có lẽ là bởi vì khẩn trương, đuôi mắt cậu đỏ lên, hơn nữa đôi môi hơi trắng bệnh, nhìn qua muốn bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu yếu đuối.
Bộ dáng né tránh của cậu trong mắt của người đàn ông không khác gì con rùa nhỏ đang bò, dễ như trở bàn tay, tiến đến trước mặt thanh niên, một tay đem cậu áp vào thân cây phía sau.
Bạc Khâm giống như bắt được con mồi của mình, đột nhiên đem đôi tay tinh tế, tưởng chừng chỉ cần gập lại là gãy của Tạ Mộc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Chạy cái gì?”
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông thoáng hạ xuống, trở nên khàn khàn, hắn hơi hơi cúi đầu, môi mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-den-chet-deu-cho-rang-ta-la-bach-lien-hoa/1028994/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.