Liễu Trừng đứng bên cạnh, quần áo xộc xệch, cổ áo mở rộng.
Cậu ta cúi đầu kéo áo lại, ngón tay khẽ run.
Diệp Hoành Viễn giật bàn tay Trương Dục Hiên đang níu cà vạt mình, “Cút, thằng điên đâu ra vậy!”
“Cậu ấy bảo anh thả cậu ấy ra! Cậu ấy bảo anh không được chạm vào cậu ấy!” Trương Dục Hiên gào lên với đôi mắt đỏ hồng, đấm một cú vào mặt Diệp Hoành Viễn.
Hai người cứ thế đánh nhau.
Khâu Ngôn Chí lập tức gọi vệ sĩ kéo hai người ra.
Sau khi bị kéo, Diệp Hoành Viễn lau vết máu trên miệng, anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Dục Hiên và Liễu Trừng, cười khẩy một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Sau khi vệ sĩ buông Trương Dục Hiên ra, Trương Dục Hiên lấy khăn tay trong túi đưa cho Liễu Trừng, giọng điệu hơi câu nệ: “… Cậu, cậu không sao chứ?”
Liễu Trừng nhận khăn tay, hơi bất ngờ, cậu ta ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên rồi chớp mắt: “Tôi không sao.”
Trương Dục Hiên lúng túng gãi đầu: “Ngại quá, vừa nãy tôi nhìn nhầm, tôi tưởng cậu khóc…”
“Làm gì có chuyện đó?” Liễu trừng cười tươi, “Cũng đâu phải chuyện gì to tát.”
Nói xong cậu ta giơ chiếc khăn tay trong tay lên, lau mũi cho Trương Dục Hiên.
“Đừng ngọ nguậy, cậu chảy máu này.”
Cơ thể Trương Dục Hiên đứng hình trong giây lát.
Khâu Ngôn Chí bước tới hỏi: “Có chuyện gì vậy, vừa rồi có vụ gì hả?”
Trương Dục Hiên cau mày tức giận: “Vừa nãy tên đàn ông kia bắt nạt cậu ấy!”
Liễu Trừng hơi xấu hổ: “Không sao, không có gì đâu. Lúc bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/975944/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.