Khâu Ngôn Chí choáng váng.
Ánh nắng mai chiếu qua tấm rèm cửa sổ mỏng, chiếu lên người Hạ Châu, vẽ nên những đường cong màu vàng kim trên dáng người hắn.
Bầu không khí ngập tràn hơi thở không thể miêu tả cũng không thể nói rõ.
Khiến người ta chẳng hiểu sao nóng nực cả người, lòng dạ rối bời.
Hạ Châu từ từ mở mắt ra, ánh nắng rơi vào con ngươi đen láy của hắn, như thể một vùng ánh sáng lướt qua mặt hồ yên tĩnh, hắn quay lại nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng điệu bình tĩnh: “Khâu Ngôn Chí, em hài lòng chưa?”
Em hài lòng chưa?
Dồn ép từng bước, hung hăng khiến tôi phải thừa nhận, Hạ Châu tôi chính là một kẻ không có tự tôn, không có cốt khí như thế, đặt trái tim vào tay em, dù bị em giẫm đạp, sỉ nhục ngàn vạn lần, vẫn mê muội bất chấp, không biết hối hận.
Khâu Ngôn Chí há miệng, vẻ mặt hơi bối rối: “Hạ Châu, em…”
Hạ Châu không ngắt lời Khâu Ngôn Chí, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Nhưng Khâu Ngôn Chí lại không biết phải nói gì.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng lạ lùng.
Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa hai tiếng.
Khâu Ngôn Chí nóng đồng, phản ứng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như có người đến cứu mình khỏi rắc rối nên buột miệng thốt ra: “Vào đi.”
Ngay sau đó, cửa được mở ra, một giọng đàn ông không xa lạ truyền vào: “Hạ Châu, hôm qua ông hẹn tôi đến tìm ông, sao hôm nay ông vẫn nằm ỳ ra đó? Mà sao giọng ông…”
Giọng Thẩm Tinh Vỹ bỗng nhiên ngừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/975938/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.