Vừa dứt lời, Hạ Châu loạng choạng muốn ngã xuống, Khâu Ngôn Chí cuống quýt bước nhanh hai bước về phía trước, vươn tay giữ chặt hắn, để hắn ngã xuống người mình.
Máu tươi nóng rực đã dây sang mặt của Khâu Ngôn Chí.
Cậu cứ ngơ ngác ôm hắn, mãi đến khi bác sĩ chạy tới, cậu mới lấy lại tinh thần, rồi cùng hợp lực chuyển Hạ Châu lên trên cáng với bác sĩ, sau đó nhìn Hạ Châu tiến vào phòng cấp cứu.
Khâu Ngôn Chí biết Hạ Châu sẽ không sao, nhưng ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà trong lòng cậu vẫn cảm thấy trống rỗng như cũ.
Cậu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng bầu trời ngoài kia đã tối đen từ lúc nào, ngay cả ngôi sao sáng cũng chẳng thấy, chỉ là một màu đen nhánh khiến ruột gan người ta rối bời.
Thế là cậu đứng dậy, giẫm lên đường gạch men sứ trên mặt đất rồi vòng qua vòng lại, vừa đi vừa đếm mình đã đi được bao nhiêu bước.
Khi đếm tới một vạn ba ngàn hai trăm năm mươi tám bước, phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lên, vội vã chạy đến hỏi bác sĩ.
Có thể là vì cậu vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống mặt đất cho nên cả phần đầu cậu hơi choáng, cậu ấn huyệt thái dương đến trước mặt bác sĩ, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì trước mắt bỗng tối sầm, sau đó lại té xỉu trên mặt đất.
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới nhớ tới chuyện mình đang sốt, lại còn mặc một chiếc áo mỏng tang lòng vòng bên ngoài hơn hai giờ.
Mình đúng là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/975927/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.