Khâu Ngôn Chí còn không biết đang xảy ra chuyện gì, vẫn chớp đôi mắt sáng ngời cười với Hạ Châu.
Cậu cười ngây thơ, cười vô tội và cười chọc cho người ghét.
Một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới, Khâu Ngôn Chí nhìn cửa sổ hé mở cuối hành lang rồi nhíu mày. Cậu nhích về trước, hai tay luồn vào trong áo khoác Hạ Châu và ôm anh.
Cậu tựa đầu vào lồng ngực Hạ Châu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hạ Châu, em lạnh quá.”
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, trên mặt không có biểu tình gì. Sau đó hắn vươn tay, gỡ cánh tay Khâu Ngôn Chí Hoàn trên người mình xuống.
Đẩy cậu ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “… Hạ Châu?”
Hạ Châu vô cảm nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng chẳng chút phập phồng nào.
“Khâu Ngôn Chí, em thích tôi là bởi vì tôi giống Tần Hạ kia sao?”
Khâu Ngôn Chí lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai nhưng giờ đầu cậu rất choáng, chỉ có thể ngơ ngác chớp mắt, sau đó gật đầu.
Hạ Châu lại hỏi: “Khâu Ngôn Chí, cậu còn say không?”
Khâu Ngôn Chí nghiêm túc suy nghĩ, nói: “… Hơi hơi.”
Hạ Châu kéo cổ tay Khâu Ngôn Chí, xoay người đi về phía trước.
Hạ Châu dùng sức rất mạnh gần như muốn bóp nát cổ tay Khâu Ngôn Chí, Khâu Ngôn Chí đau đến nhíu chặt mày, đau đớn hô lên: “Hạ Châu, anh làm em đau quá!”
Hạ Châu không thèm để ý tới cậu.
Cuối hành lang là phòng được tặng khi bao trọn tầng. Hạ Châu chẳng ngờ căn phòng này giờ lại có tác dụng.
Hắn lấy thẻ ra mở cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/975925/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.