Khâu Ngôn Chí rất hùng hồn trước mặt Hạ Châu, thực ra vừa đi xa đã thấy hai chân như nhũn ra.
“Khâu Ngôn Chí cậu đỉnh quá! Tôi không ngờ cậu lại có thể xoay chuyển tình thế, vừa nãy tôi tưởng chúng ta toang rồi, khả năng bịa chuyện của cậu quá đỉnh!! Rốt cuộc cậu làm sao mà có thể nói năng hùng hồn dù không hề tự tin như thế?!!”
Giọng điệu Đại Hoàng chân thành tha thiết, đôi mắt lấp lánh như thể thực sự rất ngưỡng mộ Khâu Ngôn Chí, chỉ là những lời nó nói nghe kiểu gì cũng thấy lạ, khiến Khâu Ngôn Chỉ chỉ muốn đấm nó ngỏm củ tỏi ngay và luôn.
“Nín mỏ liền, thở thêm câu nữa tao bóp chết mày.” Khâu Ngôn Chí hạ giọng nói với Đại Hoàng.
Đại Hoàng rụt cổ không dám nói nữa.
“Đàn anh?” Vẻ mặt Diệp Minh Húc hoang mang, “Anh vừa nói gì vậy?”
“Không có gì, em nghe nhầm rồi.” Khâu Ngôn Chí không hề thay đổi biểu cảm.
Diệp Minh Húc hơi do dự, cậu ta quay lại nhìn Hạ Châu đang đứng đó, lặng lẽ ghé vào tai Khâu Ngôn Chí nói: “… Đàn anh, người vừa rồi… Có phải người kia bắt nạt anh không?”
Không… Ngược lại là tôi bắt nạt hắn.
Khâu Ngôn Chí rủ hàng mi, giọng bình thản: “Không có gì, đừng lo, sao anh có thể dễ bị bắt nạt vậy được.”
Diệp Minh Húc đón một chiếc taxi: “Đàn anh, mình về ký túc xá đi.”
Khâu Ngôn Chí thoáng do dự, sau đó cậu đưa áo khoác trên người mình cho Diệp Minh Húc: “Em về trước đi, anh muốn đến một nơi khác.”
Khâu Ngôn Chí muốn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/975909/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.