Cậu hoảng loạn mò mẫm xung quanh nhưng chẳng chạm vào hay nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tất cả chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Khâu Ngôn Chí chợt nghĩ.
Lẽ nào cậu chết rồi?
Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?
Không!
Phải bình tĩnh!
Khâu Ngôn Chí thầm nói với bản thân như vậy.
Đây không phải thiên đường, càng không phải địa ngục, đây chỉ là trò chơi mà thôi.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không được hoảng, nhất định sẽ tìm được cách thôi.
Thở ra, hít vào, thở ra…
Aishhh chết tiệt! Làm sao ông đây bình tĩnh được cơ chứ! Cái game cứt chó rác rưởi này! Bug trí mạng vậy sao vẫn qua được bài test rồi tung ra thị trường thế?! Ai thiết kế game này vậy? Mẹ nó mấy người xứng đáng ngồi tù bóc lịch!
Nhưng dần dần Khâu Ngôn Chí chẳng mắng nổi nữa, cậu ngồi bệch xuống đất ôm đầu gối nhìn màu trắng vô tận trước mắt và cảm nhận cơn đói cực hạn.
Đói quá à!
Đói tới mức dạ dày xoắn cả vào nhau!
Đói tới mức héo bụng co thắt!
Đói tới mức mắt lóe sao, chân mềm nhũn.
Cậu cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi!
Cậu chợt nhớ hình như trong phòng vẫn còn một viên kẹo trái cây.
Phải không cà? Cậu không chắc nữa.
Cậu lại nghĩ, nếu vừa nãy mình không bước khỏi phòng vậy căn phòng sẽ không biến mất, phải chăng cậu có thể tìm được viên kẹo kia?
Nhưng nếu cậu tìm được nó rồi, viên kẹo sẽ mang màu gì? Có vị ra sao? Sẽ ngon thế nào?
Là vị dâu tây? Hay vị bưởi tây?
Hay là vị mâm xôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/975901/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.