Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ.
Khâu Ngôn Chí lập tức căng thẳng, bấy giờ cậu mới nhận ra bọn họ vẫn đang ở trong phòng của bệnh viện.
Rốt cuộc cậu và Khâu Ngôn Chí đã làm chuyện điên khùng gì vậy?
“Đợi! Đợi một lát!” Khâu Ngôn Chí hoảng hồn la to.
Cậu cuống quýt nhảy xuống giường, vuốt vạt áo nhăn nheo, định ra mở cửa thì thấy Hạ Châu còn nằm ườn trên giường.
Khâu Ngôn Chí vội hốt quần áo dưới giường quăng lên người Hạ Châu: “Nhanh! Mặc vào lẹ!”
Hạ Châu mới thức chưa bao lâu nên động tác chậm rì rì.
Người bên ngoài dường như không nghe thấy Khâu Ngôn Chí trả lời nên gõ cửa tiếp, giọng Chung Nhã Bách bất thình lình vọng vào.
“Ngôn Ngôn, mẹ tới thăm con đây, mẹ vào nhé.”
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mỗi dây thần kinh của mình đều căng như dây đàn. Cậu quay đầu trừng Hạ Châu, ý bảo hắn nhanh lên.
Nào biết Hạ Châu cứ như lục bình trôi: “Đừng lộ, tối qua anh khóa cửa rồi.”
Nghe vậy Khâu Ngôn Chí mới thở phào.
Ủa khoan? Sao Hạ Châu biết trước mà khoá cửa vậy? Lẽ nào khi vào đây… ảnh đã tính hết rồi à?
Bỗng có tiếng lạch cạch, cửa bị ai đó đẩy ra.
Khâu Ngôn Chí điếng hồn quơ đại cái chăn trùm lên đầu Hạ Châu.
Cậu thầm mắng Hạ Châu trong bụng: Cái tên này chẳng được tích sự gì? Khóa cửa cũng không xong.
“Ngôn Ngôn!” Chung Nhã Bách vô cùng lo lắng, “Sao con bị thương nữa rồi, nghe bác sĩ nói con bị trẹo hông, giờ đã đỡ chưa…”
Khâu Ngôn Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/236542/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.