Ma xui quỷ khiến, Hạ Châu vươn tay khẽ chạm vào gương mặt Khâu Ngôn Chí. Lông mi Khâu Ngôn Chí chợt run run. Hạ Châu vội rụt tay về. Gần như ngay sau đó, Khâu Ngôn Chí từ từ mở mắt. Cậu hoang mang nhìn Hạ Châu rồi khẽ chớp mắt. “Hạ Châu…” Khâu Ngôn Chí sửng sốt gọi một tiếng. Hạ Châu chưa bao giờ kiên nhẫn với Khâu Ngôn Chí như hôm nay. Hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, hỏi: “Sao rồi, có muốn uống nước không?” “Không.” Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn Hạ Châu, “Anh thật sự rất đẹp trai.” “Anh không giận càng đẹp hơn…” Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, được đà yêu cầu lấn tới: “Anh có thể cười cho em xem một cái không…” Hạ Châu: “…” Hạ Châu không nhịn nổi, giơ tay gõ lên chóp mũi Khâu Ngôn Chí: “Cậu cứu tôi chỉ vì muốn thấy tôi cười thôi à?” Khâu Ngôn Chí nhân cơ hội nắm lấy bàn tay chuẩn bị rút về của Hạ Châu, cười cong mi: “Đương nhiên vì em thích anh nên mới cứu anh rồi.” Khâu Ngôn Chí ngừng một lát, nhìn vào mắt Hạ Châu, khẽ khàng nói: “Vì anh… em bằng lòng chết.” Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình nóng hổi. “Mẹ sinh con ra để con bằng lòng chết vì một người đàn ông ư?!” Một giọng nữ nghiến răng nghiến lợi đột ngột vang lên. Cửa phòng bệnh bật mở, Chung Nhã Bách với đôi mắt đỏ ửng bước vào. Hạ Châu vội vàng rút tay về. Hạ Châu đứng thẳng người, nhìn Chung Nhã Bách khóc đỏ cả mắt và Khâu Kình Thương mặt mày hằm hằm. Hắn gật đầu, thức thời bước ra khỏi phòng bệnh. Khâu Ngôn Chí nhìn Chung Nhã Bách và Khâu Kình Thương, lắp bắp nói: “… Bố, mẹ, sao hai người lại đến đây…” Chung Nhã Bách giận dữ nói: “Sao nào? Con nằm viện mà bố mẹ không được tới à? Kết hôn rồi thì không phải con trai của bố mẹ nữa ư? Con có thể chết vì một người đàn ông, bố mẹ con không thể đến bệnh viện thăm con sao?!” Khâu Ngôn Chí: “… Mẹ, con không có ý đó.” Chung Nhã Bách: “Vậy con có ý gì?!” Bầu không khí tới rồi. Chỉ cần giả vờ tội nghiệp chút thôi, bằng không sao thúc đẩy tình cảm được đây… Khâu Ngôn Chí cúi đầu, rầu rĩ nói: “… Mẹ, mẹ biết đấy, con thích anh ấy. Con cũng chẳng còn cách nào… lúc ấy tình huống quá khẩn cấp, con đâu thể nghĩ nhiều chỉ nhào qua đó theo bản năng thôi… con xin lỗi đã khiến mẹ phải lo lắng.” Hạ Châu đã đi tới bên cửa, nghe đến đây cơ thể thoáng sững lại, dừng khoảng hai giây mới bước tiếp ra ngoài. Khâu Ngôn Chí vươn tay ôm đầu, giả vờ khó chịu: “… Ôi, đầu đau quá… thuốc tê đã hết hiệu quả rồi ư? Sao lại đau thế này…” Chung Nhã Bách rất thương Khâu Ngôn Chí, khi thấy cậu như vậy thì không dám trách móc nữa: “Bác sĩ ơi, bác sĩ đâu rồi… Ngôn Ngôn con đừng cử động, nằm xuống nghỉ… Bố nó ơi, ông mau đi tìm bác sĩ nhanh lên…” Đầu Khâu Ngôn Chí khâu sáu mũi, chấn động não nhẹ nhưng không ảnh hưởng quá nhiều, chẳng qua khoảng thời gian này phải tĩnh dưỡng. Không được đi hưởng tuần trăng mật rồi! “Mẹ, con rất thích đảo Hồng Minh… nghe nói nơi ấy rất khó đặt trước, tiếc quá…” “Sức khỏe quan trọng hơn. Cơ thể khỏe mạnh rồi thì muốn đi lúc nào chẳng được. Khó đặt thì có đáng gì, lát bảo bố con mua luôn cái đảo nhỏ ấy coi như quà mừng đám cưới con. Con muốn đi lúc nào thì đi…” Khâu Ngôn Chí cảm động rưng rưng nước mắt: “Mẹ, con yêu mẹ.” *** “Cốc cốc cốc.” Cửa phòng bệnh mở ra, một thanh niên mặt mày ôn hòa cầm một bó hoa bước vào. “Cô Chung, chú Khâu, cháu vừa mới về nước đã hay tin Ngôn Ngôn xảy ra chuyện phải nằm viện bèn qua đây thăm.” Chung Nhã Bách dịu dàng bước lên đón lấy bó hoa trong tay thanh niên, nói: “Lâu lắm rồi không gặp, chớp mắt thôi Tề Khang đã lớn thế này rồi cơ à?” “Có lẽ Ngôn Ngôn không biết anh này đâu nhỉ, để mẹ giới thiệu nhé, đây là Tề Khang, Mạnh Tề Khang, học sinh cũ của mẹ, cũng là con trai của một người bạn. Thằng bé vừa mới từ nước ngoài trở về, Tề Khang, em đến thăm Ngôn Ngôn đúng là có lòng.” Mạnh Tề Khang mỉm cười ôn hòa: “Thưa cô, đây là việc em nên làm. Hơn nữa em đã từng làm bác sĩ, tới đây cũng vì muốn xem bản thân có thể giúp được gì hay không.” “Mẹ ơi…” Khâu Ngôn Chí chợt ngắt lời hai người họ, “Con hơi đói, bây giờ con rất muốn ăn mì mẹ nấu.” Nghe vậy, Chung Nhã Bách lập tức cầm túi lên: “Mẹ sẽ về ngay thôi. Kình Thương, ông ở đây chăm sóc Ngôn Ngôn nhé.” “Bố, bố cũng đi với mẹ đi, để mẹ lái xe một mình con không yên tâm. Có anh Tề Khang chăm sóc con là được rồi.” “Cô Chung, chú Khâu, hai người cứ yên tâm đi, có cháu ở đây là được rồi.” *** Chung Nhã Bách và Khâu Kình Thương vừa đi, Mạnh Tề Khang cầm bó hoa đi về phía chiếc lọ trên tủ đầu giường, vừa đi vừa cười nói với Khâu Ngôn Chí: “Không ngờ em vẫn còn nhớ anh. Anh nhớ hồi ấy gặp em, em còn bé tí con con…” “Anh Mạnh.” Khâu Ngôn Chí chợt lên tiếng ngắt lời anh ta, “Tôi dị ứng với phấn hoa.” Mạnh Tề Khang sững người, sau đó nhấc bó hoa lên: “Xin lỗi, anh không biết. Để anh mang hoa ra ngoài.” Khi quay lại đây, Mạnh Tề Khang có vẻ lúng túng nói: “Anh nhớ hồi còn nhỏ em đâu bị dị ứng phấn hoa…” “Chắc anh nhớ nhầm rồi.” Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Mạnh Tề Khang, “Đúng rồi, anh Mạnh, anh có quen Hạ Châu không?” Biểu cảm của Mạnh Tề Khang thoáng giật mình, anh ta nói: “…Qu.. quen, hồi học đại học anh từng làm giáo viên dạy piano cho cậu ấy.” “Hai người thân nhau lắm không?” “…Không thân.” Đúng vào lúc này, điện thoại của Mạnh Tề Khang vang lên. Không biết Mạnh Tề Khang cố ý hay mắt Khâu Ngôn Chí tinh, ngay khi anh ta cầm điện thoại thì Khâu Ngôn Chí nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ – Hạ Châu. Mạnh Tề Khang nhìn Khâu Ngôn Chí, sau đó đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại. “… Anh đã về rồi. Anh gọi xe về. Không sao, anh biết em có việc bận. Anh cũng không phải đợi lâu đâu. Anh còn có việc, cúp trước nhé.” Mạnh Tề Khang cúp máy xong quay lại, Khâu Ngôn Chí cũng buông đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nói với Mạnh Tề Khang. “Anh Mạnh, mặc dù anh và chồng tôi không thân nhau nhưng đối với chồng tôi, anh chính là một người thầy rất quan trọng với anh ấy. Anh vừa về nước, có lẽ vẫn chưa tìm được nơi nào ở đâu nhỉ, không bằng đến nhà tôi đi?” Mạnh Tề Khang sững sờ: “…Cái gì?” Khâu Ngôn Chí cười cười: “Đây không chỉ là ý của chồng tôi mà còn là ý của mẹ tôi nữa. Anh học y, ở cùng với tôi sẽ tiện hơn. Nếu anh cảm thấy phiền phức vậy thì thôi, thành thực xin lỗi.” Nghe Khâu Ngôn Chí nói đến đây, Mạnh Tề Khang cũng ngại từ chối chỉ đành đồng ý. Mạnh Tề Khang có việc phải ra ngoài một chút. Anh ta vừa bước ra khỏi cửa, Đại Hoàng đã lập tức gào lên. “Khâu Ngôn Chí cậu làm cái trò gì vậy? Có ai dụ tình địch về nhà mình ở như cậu không?!” Khâu Ngôn Chí ngáp một cái, thờ ơ nói: “Mày không cảm thấy ba người ở cùng nhau rất kích thích sao? Game thôi mà, kích thích một chút mới vui, chẳng phải vậy sao?” “Mày đừng làm ồn nữa, tao thấy hơi chóng mặt.” Chóng mặt. Đại Hoàng chợt nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, cậu vẫn ổn đấy chứ… ban nãy thực sự quá nguy hiểm. Còn nữa, tại sao chưa nói tiếng nào đã thoát game rồi, làm tôi hết hồn!” “Đừng nói nữa.” Bây giờ nhớ lại khoảnh khắc đèn treo đập xuống, tay Khâu Ngôn Chí vẫn còn hơi run rẩy. Ban nãy cậu đã chơi lớn, để diễn chân thực hơn khi sử dụng chức năng giảm cảm giác đau đớn, cậu chỉ giảm 50% thôi, suýt nữa đã khiến cậu đau chết. Giây phút Khâu Ngôn Chí trong trò chơi hôn mê, thậm chí cậu còn cảm thấy mạng sống của mình cũng chôn vùi theo cùng. Vậy nên cậu mới hoảng loạn vội vàng thoát game, xem xét tình huống cơ thể trong hiện thực. May sao không có chuyện gì lớn. Để áp chế kinh hãi, cậu đã ăn hai bát mì lớn. “Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí hỏi, “Nếu như tao vô tình chết trong trò chơi thì có tạo thành ảnh hưởng đến thần kinh não trong hiện thực không?” Đại Hoàng còn chưa kịp trả lời, cửa phòng bệnh lại mở ra. Cô y tá đẩy chiếc xe nhỏ bước vào. “Chào cậu, tôi tới thay thuốc cho cậu. Bây giờ thuốc tê đã hết tác dụng nên hẳn sẽ đau đấy.” Khâu Ngôn Chí vừa nghe đã cảm thấy đầu đau không chịu nổi, cậu vội nói với Đại Hoàng: “Hạ thấp cảm giác đau xuống còn 20% thôi… bỏ đi, hạ thẳng về 0 luôn ấy.” “0 á?” “Ừ ừ, nhanh lên.” Sau khi giảm đau đớn về 0, Khâu Ngôn Chí cảm thấy tất cả khó chịu trên cơ thể đều biến mất. Sự thay đổi này thần kì đến mức khiến người ta tưởng rằng cơn đau đớn ban nãy chỉ là ác mộng. Cậu thở phào một hơi. Tức thì, cậu cảm thấy bầu trời xanh lam ngoài như được gột rửa, cây trầu bà bên cửa sổ bừng bừng sức sống, ngay cả chị y tá cũng xinh đẹp hơn nhiều. Cô y tá đã đẩy xe tới trước giường bệnh Khâu Ngôn Chí, thấy gương mặt xinh đẹp của cậu thì giọng vô thức cũng trở nên dịu dàng: “Nếu như đau quá thì nói với tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.” Khâu Ngôn Chí cười hì hì với y tá: “Không đau, chị y tá xinh đẹp thế này thì sao thay thuốc đau được ạ!” Cô y tá đỏ mặt, giọng hờn dỗi: “Cậu nói chuyện với ai cũng thế à?” Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt: “Đương nhiên là không, bởi vì chị y tá xinh quá thôi ấy mà.” Cô y tá e thẹn nói: “Xinh thì có ích? Cậu kết hôn rồi…” Khâu Ngôn Chí cười cong mi, khóe mắt cũng mang nét cười: “Có sao đâu, không ảnh hưởng tới việc tâm trạng trở nên tốt hơn mỗi khi nhìn thấy người đẹp.” Bỗng một âm thanh trầm thấp vang lên: “Vậy nhìn thấy tôi tâm trạng không tốt sao?” Khâu Ngôn Chí sững người, ngẩng đầu lên. Hạ Châu đang đứng trước cửa phòng bệnh. Sắc mặt tối tăm. Khâu Ngôn Chí: “…” Ôi, bỏ mẹ dồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]