TƯƠNG LAI CỦA ẢNH VỆ MÀ TRẪM DÀNH CHO
Uống hết một bát cháo để thử độc, yêu cầu này có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng chỉ cần là yêu cầu của hoàng đế, thì luôn hợp lý.
Ảnh Nhất nghe lệnh, uống hết bát cháo.
Sau một thời gian dài không ăn, không nên ăn quá nhiều một lúc, ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa sẽ hợp lý hơn.
Mộ An thấy Ảnh Nhất uống xong bát cháo, không tiếp tục trêu chọc nữa, cầm đũa bắt đầu dùng bữa.
“Chủ, bệ hạ…”
Ảnh Nhất hiếm khi lên tiếng, giọng nói khàn đặc và có chút ngập ngừng.
“Ngài gắp món ăn, chưa thử qua.”
“Ồ.” Mộ An nhai vài miếng rồi nói: “Trẫm đã thử rồi, không vấn đề gì, ăn được.”
Chỉ là để quá lâu nên hơi nguội một chút.
“Bệ hạ, ngài sao có thể…”
Ảnh Nhất hơi lo lắng, ánh mắt dán chặt vào món ăn trên đũa của hoàng đế.
Nhìn thấy vết thương của y vẫn chưa khỏi hẳn, Mộ An không trêu chọc nữa.
“Yên tâm, đã có thái giám thử qua thức ăn.”
Dù vậy, Mộ An chỉ gắp từng món một.
Kinh nghiệm từ thuở nhỏ đã tạo cho hắn tính cách hay nghi ngờ.
Trừ khi là đồ ăn do Ảnh Nhất tự tay làm, còn lại, hắn không tin ai.
Ngay cả khi để Ảnh Nhất uống bát cháo, hắn cũng đợi cho đến khi Ảnh Nhất tự mình thử qua, rồi mới cho y uống hết bát.
Ảnh Nhất dù có chậm chạp đến đâu, lúc này cũng nhận ra rằng, bát cháo vừa rồi là hoàng đế cố ý ban tặng cho y.
Ảnh Nhất lại một lần nữa mất tiếng.
Nếu là những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684021/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.