CẬU VỐN KHÔNG CẦN PHẢI TRỞ THÀNH CÂY TƠ HỒNG
Aks chắc chắn đã nghĩ đến việc cậu cần viên tinh hạch đó.
Nhưng dù vậy, anh vẫn lựa chọn người khác.
Cũng giống như bây giờ, Aks hẳn biết rằng cậu không muốn nhận một viên tinh hạch phải gánh chịu mạng sống của người khác, nhưng anh vẫn khăng khăng làm vậy.
Lần lựa chọn đầu tiên, Moose có thể vì mạng sống mà tự thuyết phục bản thân chấp nhận.
Nhưng nếu vậy, làm sao Aks có thể vì viên tinh hạch mà để cậu một lần nữa gánh thêm mạng sống của người khác?
Đôi mắt của Moose mờ đi khi nhìn Aks, chờ đợi một câu trả lời.
Nhưng điều cậu chờ đợi không chỉ là lời giải đáp cho những câu hỏi đó.
“Tôi rất xin lỗi…”
Aks từ trước đến nay luôn vụng về trong việc đối diện với những giọt nước mắt của Moose.
Những giọt lệ long lanh trượt khỏi khóe mắt Moose khiến Aks đứng bất động tại chỗ, tay chân luống cuống.
Khóe miệng anh mím chặt, đưa tay lên định lau nước mắt cho Moose.
Găng tay da chạm vào gò má ấm áp nhưng chỉ khiến nước mắt loang rộng hơn.
Ánh mắt của Aks dừng lại trên chiếc găng tay, nhất thời sững sờ.
Anh là một tang thi, dù móng tay đã được cắt tỉa cẩn thận đến đâu, vẫn có thể vô tình làm trầy xước làn da của Moose.
Chỉ cần một vết trầy nhỏ cũng có nguy cơ dẫn đến lây nhiễm.
Anh không thể lúc nào cũng duy trì năng lực để bảo vệ Moose, nên chỉ có thể chú ý đến việc cách ly và bảo vệ về mặt vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4683996/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.