Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng hét lo lắng của bà Tô, hai người ý thức được có chuyện không ổn, không nói nữa vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, mẹ Tô đỡ Tô Chính Thanh ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Tô Chính Thanh không được tốt cho lắm, Tô Chính Lượng sải bước tiến lên ngồi xuống bên cạnh Tô Chính Thanh, "Chị, chị bị sao vậy?"
"Không sao, chỉ là cảm giác trong người rất mệt, rất muốn ngủ." Tô Chính Thanh chỉ chỉ vào bụng, "Với lại trong này cũng không thoải mái, nói chung là chị thấy rất buồn ngủ."
Tô Chính Lượng đoán, "Hay là chị ăn linh tinh cái gì rồi?"
Tô Chính Thanh nhíu mày, "Không đâu, mọi người đều ăn như nhau, mẹ với chồng chị có làm sao đâu..."
"Vậy thì lạ thật đó." Tô Chính Lượng nghi hoặc nhìn Lâm Tích Lạc, đối phương cũng tỏ vẻ mờ mịt.
Một lát sau, mẹ Tô đột nhiên mở miệng hỏi, "Thanh Thanh, tình huống như vậy con bị bao lâu rồi."
"Hơn nửa tháng rồi."
Bà Tô dường như đã hiểu chuyện gì, kéo Tô Chính Thanh đi vào phòng, "Con theo mẹ vào đây."
Hai mẹ con đi vào phòng, chỉ còn lại hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau.
Lâm Tích Lạc nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tô Chính Lượng, ôm lấy bả vai cậu an ủi, "Bé cưng, đừng lo lắng, chị em sẽ không sao đâu."
Tô Chính Lượng tựa vào lồng ngực rộng lớn của Lâm Tích Lạc, cảm thụ được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương và hơi thở quen thuộc khiến mình cảm thấy an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/3559355/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.