Nghe thấy giọng bên ngoài cửa, Tô Chính Lượng giật mình, vội vàng đẩy Lâm Tích Lạc ra, "Có người ở bên ngoài..."
"Chậc," Lông mày anh tuấn của Lâm Tích Lạc nhíu chặt lại, cơ thể vẫn không rời khỏi Tô Chính Lượng, "Đừng để ý tới hắn, chúng ta tiếp tục, hiếm khi có thể ôm ấp em ở nơi tình thú như thế này, em không muốn thử sao?"
Tô Chính Lượng hơi đỏ mặt, thân thể không ngừng vặn vẹo trên nắp đàn, "Tích Lạc, đừng náo nữa... Để em xuống đi..."
"Cốc cốc? Có người ở trong đó không?"
Người ngoài cửa không có ý định từ bỏ lại gõ cửa lần hai, cũng gọi tên Tô Chính Lượng.
"Cùng lắm buổi tối để cho anh làm thêm một lần, tình huống bây giờ thật sự không được dâu..."
Tô Chính Lượng vì muốn Lâm Tích Lạc buông mình ra, không thèm để ý liều chết hét lên câu này.
Không ngờ, câu này vừa nói ra, động tác của đối phương lập tức dừng lại, "Em nói thật sao?"
Tô Chính Lượng nghiêng mắt ngượng ngùng đáp, "Đương nhiên là thật, được rồi, mau để em mở cửa đi, lỡ như có việc gấp thì sao."
"Vậy thì cưng à, tối nay anh chờ em," Lâm Tích Lạc vươn đầu lưỡi liếm một cái lên vành tai màu hồng nhạt mềm mại của đối phương, nới lỏng kiềm chế đối với Tô Chính Lượng, một bên chỉnh lại quần áo nhăn nhúm của đối phương, "Anh sẽ khiến em khóc lóc cầu xin anh, muốn em ba ngày ba đêm không thể xuống giường..."
"Đừng nói những lời tục tĩu như vậy nữa," mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/3559353/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.